Bộ Thư đứng trên hành lang, nguồn sáng từ bóng đèn huỳnh quang khiến tầm mắt hơi mờ, lưng áo đẫm mồ hôi lạnh.
Một y tá tiến lại nói vài lời nhưng cậu vẫn còn bần thần chưa hoàn hồn. Chị ta bèn kéo cậu đến bồn rửa, đưa cánh tay và vạt áo sơ mi dính máu vào dòng nước từ vòi rồi dùng khăn giấy lau khô.
“Em cảm ơn.” Cậu bật ra âm thanh khô khan.
“Em ngồi nghỉ một chút đi.” Chị y tá dắt Bộ Thư về chỗ cũ rồi bận bịu rời khỏi.
Không lâu sau Bộ Thư thấy bác sĩ Tần xuất hiện ở khúc ngoặt của thang máy. Y cũng nhìn thấy cậu, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục đi ra ngoài, sau đó dẫn theo một người đàn ông trẻ bề ngoài tri thức tiến đến.
Tần Cố trấn an đặt tay lên vai Bộ Thư, thấp giọng: “Chúng ta lên phòng làm việc của tôi.”
Cậu nghe theo. Tiến vào phòng, người đàn ông trẻ chủ động giới thiệu bản thân: “Tôi là Giang Thành Văn, phụ trách giám hộ sinh hoạt hằng ngày của cậu Hi Quang. Cảm ơn cậu vì đã gọi cấp cứu. Đây là quần áo mới cho cậu thay đổi. Tôi sẽ giặt sạch đồng phục rồi đem trả lại.”
Bộ Thư theo bản năng định từ chối nhưng nghĩ tới việc mình về muộn với tấm áo dính máu sẽ làm Bộ Khanh sợ, lỡ mà chị biết chuyện của cậu với anh thì cũng không hay, đành nhận.
Cậu vào nhà vệ sinh thay quần áo, nhìn dấu máu loang màu hồng hồng trên áo trắng, đột nhiên muôn nỗi bi ai, chua xót ầng ậng trào dâng. Cậu dằn xuống cơn run rẩy hắt nước lên mặt, trở lại đưa đồng phục cho Giang Thành Văn: “Làm phiền anh.”
Giang Thành Văn ân cần đề nghị: “Tôi đưa cậu về nhé? Tôi sẽ giải thích sự việc với người nhà của cậu.”
Bộ Thư dứt khoát lắc đầu: “Không cần đâu. Tôi có thể tự giải thích với họ.”
Hắn nhíu mày, vẻ khó xử: “Đã muộn rồi, cậu vừa chứng kiến chuyện như vậy, tôi suy xét thế nào cũng không thể để cậu đi về một mình.”
“… Vâng.” Cậu cũng không khăng khăng, lễ phép đáp: “Cảm ơn anh.”
Bộ Thư đi ra ngoài, trông thấy Tần Cố đứng ở máy bán hàng tự động gần thang máy khui một lon cà phê, liền bước tới, lo lắng hỏi: “Đàn anh có sao không ạ?”
Y có vẻ mệt mỏi, đầu mày ẩn chứa điều đắn đo nhưng vẫn mỉm cười: “Cậu ấy không còn nguy hiểm gì nữa. Bây giờ khuya rồi, cậu nên về nhà đi, mai nói sau.”
Dựa theo mong muốn của cậu, Giang Thành Văn chỉ đưa cậu về đến đầu đường rồi tạm biệt. Bộ Thư trầm mặc cuốc bộ vài trăm mét còn lại, tra chìa khóa mở cửa vào nhà. Phòng khách chỉ bật đèn vàng mờ mờ, Bộ Khanh đang nằm trên sofa chơi điện thoại. Chị lạnh lùng bảo: “Biết đi chơi đêm rồi đấy!”
Bộ Thư cởi giày, uể oải đáp lại: “Em xin lỗi. Em cũng mệt quá rồi.”
Chị không ngẩng đầu lên nên chẳng hề phát hiện ra quần áo của cậu thay đổi. Bộ Thư không khỏi cảm kích tính tình nhìn như vô tâm nhưng đáng quý của chị gái. Chị không thích tọc mạch lối sống của người khác, kể cả là anh em trong nhà.
Bộ Thư tắm rửa nằm lên giường, lòng dạ vẫn không yên, chỉ ước mình thấy được anh bình an vô sự.
Và… cậu không thể ngừng nghĩ đến lời cầu cứu của anh.
Nhất thời dòng suy nghĩ trôi miên man, tìm kiếm những dấu hiệu. 0 giờ 9 phút, Bộ Thư vẫn chưa thể vào giấc. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hi Quang trong nhà thi đấu. Anh cầm theo quyển Tội ác và Hình phạt để đọc ở nơi ồn ào như vậy ư? Rồi khi trông thấy anh đi trên hành lang, anh vẫn khư khư cầm quyển Tội ác và Hình phạt. Và việc anh để lại quyển sách ở chỗ nhảy lầu. Tất cả dường như đều có ý nghĩa.
Bộ Thư vắt tay lên trán, đột nhiên giật mình thở gấp. Vỡ lẽ…
Cầm một quyển danh tác dày cộp đi qua đi lại trên trường và nơi thi đấu thể thao sẽ dễ gây chú ý.
Xuất hiện ở hội chợ âm nhạc với cái chân bị thương cũng dễ gây sự chú ý.
Cậu ôm lấy mặt mày, lòng loạn vô cùng, ngực trĩu xuống như bị đổ chì.
Trước khi tự sát, Thẩm Hi Quang đã cố gắng gây chú ý để tìm kiếm sự giúp đỡ. Anh không hề muốn chết.
Anh không có bạn bè, không biết cách nói chuyện nên chỉ có thể làm ra những hành động khác người để ai đó chú ý đến mình, và ngăn cản trước khi anh tự sát.
Mỗi một hành động của anh đều là tín hiệu cầu cứu.
Cậu đã nhìn thấy hầu hết các tín hiệu nhưng lại không hiểu. Thậm chí tối nay Thẩm Miên đã phát ra tín hiệu trực tiếp với cậu, bảo Thẩm Hi Quang ‘cảm thấy ngột ngạt, cần hơi người’ nhưng cậu vẫn chẳng hề nhận ra.
Bộ Thư thấy cắn rứt vô cùng, cuộn tròn lại, nhắm mắt cố ngủ. Nhưng vẫn khó lòng gạt đi ý nghĩ “nếu mình ở lại”…
…
Sau khi nhận lớp và làm quen với giáo viên chủ nhiệm thì bắt đầu tổng vệ sinh phòng học. Bộ Thư cao nên đảm nhận công tác quét trần nhà, làm xong thì cậu cảm thấy từ đầu tới chân đều bám bụi.
Cậu gột sạch mình trong nhà tắm. Lữ Gia thấy cậu mặc đồng phục đi ra thì ngạc nhiên: “Bữa nay không tập à?”
Bộ Thư vỗ vai cậu ấy: “Xin nghỉ giúp tớ.”
Đầu tháng sáu trước khi nghỉ hè, cậu sơ ý làm mất xe đạp do chị tặng sinh nhật. Bộ Khanh hờn giận nói cho cậu đi bộ nhớ đời nên suốt hai tháng hè chị dứt khoát không tậu chiếc mới theo lời bố mẹ, bây giờ mới mua xe cho cậu tự di chuyển.
Bộ Thư dừng đèn đỏ, vuốt tóc mái mướt mồ hôi, khi đồng hồ về 0 giây thì đạp mạnh pê-đan, nửa người nhấc lên, vội vàng như muốn bay đến bệnh viện.
Tần Cố đang ở trong văn phòng viết báo cáo. Y thấy cậu tới, gật nhẹ đầu, tiếp tục viết cho xong mới lên tiếng: “Trước khi thăm cậu ấy, chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Bộ Thư đáp ‘vâng’.
“Người nhà có biết việc cậu kết bạn với cậu Thẩm không?”
Cậu hơi suy nghĩ, trả lời: “Bố mẹ của em làm việc xa nhà, anh hai học đại học ở nơi khác nên đều chưa biết. Em ở cùng chị và một bà giúp việc. Bình thường chị không hay hỏi han nên em chưa nghĩ đến việc sẽ nói.”
Tần Cố có vẻ không ngờ khi gia đình cậu ở trong tình trạng chia cắt địa lý, cân nhắc giây lát rồi tiếp: “Cậu nên cho thân nhân biết về cậu Hi Quang. Tình trạng của cậu ấy rất bất ổn, tôi không biết khi nào nó có thể đột ngột xấu đi. Chuyện tối qua cậu Bộ đã thấy rồi, nếu việc nghiêm trọng hơn xảy ra thì cậu có thể bị ảnh hưởng.”
“Cảm ơn anh.” Bộ Thư mỉm cười nhìn vào y: “Em hiểu rõ mọi điều anh vừa nói, đêm qua và cả sáng nay em đã suy nghĩ rất nhiều.”
Cậu vô thức chà nhẹ ngón tay cái lên ngón trỏ, hạ thấp ngữ điệu: “Mười bảy hay mười tám tuổi chỉ là con số ước lượng, ở thời điểm này em đã có suy nghĩ và chính kiến riêng. Tuy quả thực là có nhiều bối rối và đắn đo nhưng em biết mình đang làm gì.”
Tần Cố quan sát biểu cảm và ánh mắt cậu.
Chững chạc là tốt nhưng cậu thiếu niên này có vẻ già dặn so với tuổi.
Là kiểu già dặn của người đã quen tự tìm niềm vui cho chính mình, không bận tâm đến cái nhìn của người khác.
Nghĩ về gia cảnh của cậu ấy, y thầm than thở nhưng một bên vẫn bấu víu vào niềm tin rằng người như vậy mới hợp để làm bạn với cậu Thẩm. Úc Trầm không thích cậu ấy, Giang Thành Văn chỉ là người làm công. Thẩm Hi Quang cần ai đó làm cầu nối giữa anh với cộng đồng.
Tần Cố nghĩ kỹ rồi nghiêm nét mặt, ôn tồn nói với thiếu niên đối diện: “Bộ Thư, tôi biết cậu có đôi điều vẫn giữ kín với tôi về cậu Hi Quang. Tôi không dám chắc như vậy là tốt hay xấu, nhưng miễn là những việc xảy ra giữa cậu và Thẩm Hi Quang không gây hại cho hai cậu và người khác thì tôi cũng hết sức tôn trọng sự riêng tư của các cậu.
“Về chuyện tối qua… camera an ninh ở trung tâm thương mại cho thấy hình ảnh cậu Hi Quang đã đập bể gương trong nhà vệ sinh và dùng mảnh vỡ cứa tĩnh mạch của mình. Cậu ấy có vẻ không làm chủ được hành vi trong hoàn cảnh đó. Sau khi cắt cổ tay, Thẩm Hi Quang đã dùng áo khoác và băng cổ tay để chèn lên vết thương. Cậu ấy lang thang trong khu thương mại một lúc rồi rời khỏi. May mắn là gặp cậu Bộ.”
Nghe đến ba chữ ‘băng cổ tay’, Bộ Thư thoáng rung lên, vẫn còn bàng hoàng khi nhận ra đó là đồ của mình.
Cậu biết mình đã quên lấy lại khi đưa cho anh và cũng không có ý định đòi lại. Không ngờ anh dùng nó như thế…
Bộ Thư đứng lên, rất muốn nhìn thấy anh ngay.
Cậu mở cửa, nhẹ bước đi vào. Thẩm Hi Quang chưa tỉnh, nửa khuôn mặt vùi trong gối. Sắc diện nhợt nhạt khiến mái tóc và lông mi anh đen như vẩy mực tàu.
Tần Cố nói đêm qua trong lúc truyền máu anh có tỉnh lại một lát rồi lại ngủ mê đến bây giờ, nhưng không có gì đáng ngại.
Bộ Thư nhìn những dây nhợ quấn quanh anh, đột nhiên sống mũi cay cay. Muôn nỗi ân hận, tự trách, buồn phiền tích tụ từ tối qua dâng lên như bóp nghẹt cậu.
Sao cậu lại chẳng nhìn ra bằng đấy tín hiệu anh gửi cho mình chứ? Giá như lúc đó không bỏ lại anh thì tốt rồi…
Cậu không biết anh đã phải sợ hãi và bất lực như thế nào khi cố gắng chèn lên vết thương để ngăn nó chảy máu.
Bộ Thư lẳng lặng ngồi bên giường nghe tiếng nước nhỏ giọt, khẽ khàng nói chuyện: “Đàn anh, em xin lỗi vì đã không ở lại với anh. Lần sau em chắc chắn sẽ chú ý hơn. Em hứa danh dự đấy. Lần sau em sẽ ở lại với anh…”
Cậu còn đang nói thì mí mắt người trên giường giật giật.
Tuy nhiên, anh không tỉnh lại, đầu mày chỉ nhẹ nhàng giãn ra như vừa trút bỏ một gánh nặng.
“Đàn anh.” Bộ Thư nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh, những lời muốn nói chợt tan biến, ngồi một lúc nữa rồi về.
Chủ nhật trời mưa, chuồn chuồn bay tán loạn ngoài cửa sổ.
Bộ Thư khoác áo mưa đạp xe tới bệnh viện. Lên phòng bệnh, cậu thấy anh đang ngồi xoay lưng với cửa, cúi đầu làm gì đó hí hoáy, trông rất có tinh thần.
“Anh Hi Quang.” Cậu quen đường quen nẻo vòng qua trước mặt anh. Anh dừng mọi hành động, ngước lên nhìn cậu, nhíu mày: “Ai vậy?”
Cơ thể Bộ Thư cứng lại. Cậu chớp chớp mắt: “Là em đây mà. Bộ Thư.”
Nhưng rõ ràng người thiếu niên không nhận ra cậu, môi mím lại, khó chịu quay đi: “Tôi không biết.”
Cậu ngẫm nghĩ, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Dã?”
Đối phương ngẩn ra, nâng bút sáp màu đặt lên gò má chính mình như đang ước lượng gì đó: “Anh biết tôi à?”
Bộ Thư lặng lẽ quan sát. Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt mở to như trẻ con, vừng trán thường xuyên cau lại dãn ra đầy vô tư. Cậu mỉm cười đáp: “Thẩm Miên và anh Hi Quang đều kể cho anh về em.”
Kỳ thực, thâm tâm cậu rất hồi hộp, lo lắng mình sẽ nói sai gì đó.
“Anh quen cả Thẩm Miên sao?” Thẩm Dã bỗng rạng ngời nét mặt, đuôi mắt cong cong tựa mảnh liềm, túm lấy cánh tay Bộ Thư: “Vậy anh là bạn của Thẩm Miên phải không? Anh nhanh lên! Đưa em ra khỏi đây đi! Anh hai không thích nơi này, em cũng không thích nơi này!”
Bộ Thư ngạc nhiên song không biểu lộ ra, nhặt bút sáp bị rơi đưa lại cho anh: “Tại sao Thẩm Dã không thích bệnh viện?”
“Bởi vì em không có bị bệnh.” Thẩm Dã không cần nghĩ liền đáp, sau đó chợt nhớ ra gì đó, vội giấu cánh tay bị thương về sau lưng: “Anh hai cũng không bị bệnh.”
Anh hai?
“Anh hai mà em nói…” Cậu suy nghĩ, “là anh Hi Quang sao?”
“Ừm!” Thẩm Dã gật đầu, sau đó hấp tấp nhảy xuống giường khiến Bộ Thư hết hồn đỡ lấy anh, vô tình hất bộ sáp màu rơi xuống đất.
Đúng như lời Thẩm Miên nói, Thẩm Dã hồn nhiên không biết nó suýt gây hại cho chân của Thẩm Hi Quang.
Thẩm Dã tiếp tục kéo tay Bộ Thư, đạp lên những cây bút sáp khiến màu sắc nhoe nhoét ra sàn. Nó thấy anh trai đứng yên, nhíu mày hỏi: “Sao anh không đi?”
Bộ Thư đờ ra nhìn những vệt màu trên sàn rồi nhìn vào chân người đối diện, rất sửng sốt.
Mới hôm kia, Thẩm Miên và Thẩm Hi Quang còn phải vịn vào đâu đó để đi từng bước một, vậy mà Thẩm Dã có thể đi đứng như không hề bị chấn thương.
Dường như… Thẩm Dã không cảm thấy đau khi làm như vậy.
Bộ Thư biết tình huống hiện tại bất thường, liếc qua chuông khẩn cấp gần đầu giường, thử thuyết phục Thẩm Dã: “Muốn đi ra ngoài thì cần phải mang giày. Bây giờ chân em bẩn mất rồi, trước tiên cứ ngồi xuống để anh lau cho sạch đã nhé?”
Nghe vậy Thẩm Dã liền cúi đầu nhìn hai bàn chân, đoạn thản nhiên cười lên bảo: “Không sao cả. Chỉ cần anh hai vui, Thẩm Dã có thể làm mọi thứ!”
Rồi nó nghiêng đầu nhìn Bộ Thư, dáng vẻ trẻ con nhưng ánh mắt đã không còn sự thân thiết vừa rồi, “Anh có đi hay không đây? Đừng có câu giờ.”
Bộ Thư chưa kịp nghĩ ra cách xử lý thì Tần Cố bước vào, dùng giọng nghiêm khắc nói với người mặc áo bệnh: “Hết giờ chơi rồi, chuẩn bị uống thuốc.”
Thẩm Dã có vẻ sợ bác sĩ, lập tức thả tay Bộ Thư, ngồi xuống giường, len lén chà chân trên sàn để lau sạch vệt màu sáp.
Bộ Thư không nhịn được phải ngồi xuống bên cạnh đè chân nó lại, kẻo nó làm thương tích của Thẩm Hi Quang nặng hơn: “Anh hai của em bị đau ở chân, nhẹ nhàng thôi.”
Thẩm Dã mở to mắt nhìn cậu, rồi nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn cậu, gật gật gật.
Tần Cố thấy vậy, dù không rõ ràng tình huống lúc này, nhưng vẫn cảm thấy dở khóc dở cười.
Thẩm Dã vừa chọn Bộ Thư làm đồng minh, y đành vui vẻ làm kẻ phản diện ở đây vậy.