Anh Rể Thành Kim Chủ

Chương 10: Chà xát tiểu huyệt

“Cây gậy” trong quần Lý Thần Niên càng lúc càng cứng. Độ thô dài của nó thực sự khiến Tần Nùng kinh hồn. Cô thậm chí cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó ngay cả khi cách một lớp vải quần. Nếu như đem vật kia cắm vào cơ thể phụ nữ, cho dù không bị cắm hỏng cũng sẽ bị nóng hư.

Lý Thần Niên ngược lại rất bình tĩnh, rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ của anh đã cứng đến mức quần sắp bung ra, nhưng bề ngoài anh vẫn là bộ mặt lãnh đạm thờ ơ. Thậm chí anh còn châm một điếu thuốc khác, kẹp ở giữa các ngón tay, hít một hơi rồi nhả khói. Cơ thể anh ngồi ngả về phía sau một chút, cả người thoải mái dễ chịu dựa vào phần lưng ghế.

Nhưng khi anh vừa lùi về phía sau thì Tần Nùng đang ngồi trên đùi anh cũng bị lùi theo, sau đó cô khổ cực phát hiện cô càng ngày càng xa bàn trà nơi đang đánh bài.

Cô có chút ủy khuất nhỏ giọng nói: “Anh rể, quá… quá xa, với không tới.”

Lý Thần Niên hừ hừ một âm tiết và nói: “Tự mình nghĩ cách.”

Tự mình nghĩ cách? Cô có thể nghĩ ra cách nào được? Chẳng lẽ tìm một chiếc ghế nhỏ tới đặt bên bàn trà ư? Nhưng tay anh rể đang ôm eo cô, ấn chặt như vậy, cô có thể dịch chuyển được sao? ?

Cuối cùng, Tần Nùng không thể không chuyển từ ngồi một bên thành ngồi dạng chân, hai chân mở rộng ngồi trên đùi anh, như vậy mới thuận tiện cho cô đánh bài. Nhưng cứ như vậy, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cô sẽ dính chặt lên côn ŧᏂịŧ của anh. Quá đáng hơn là phía dưới cô chỉ mặc một qυầи ɭóŧ chữ T, căn bản không che được hoa huyệt, bên dưới cô hiện tại gần như hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên đùi anh, huyệt da^ʍ dính sát vào quần của anh.

Cô có chút xấu hổ muốn di chuyển lên phía trước, nhưng anh dùng một tay cố định eo cô lại, căn bản không nhúc nhích được!

Ông trời muốn gϊếŧ tôi!

Tần Nùng trong lòng hét lên.

Trên bàn đánh bài, thực ra không có ai chơi bài nghiêm túc, người sau dâʍ ɭσạи hơn người trước, có nữ nhân bị kéo dây áo xuống, để lộ bộ ngực đầy đặn với quầng vυ' màu nâu sẫm.

Một cô gái khác váy bị vén lên từ phía sau, dù cô không nhìn thấy những gì bên trong, nhưng đoán chừng ©ôи ŧɧịt̠ đã cắm vào trong, hai tay cô ta đang run rẩy.

Tần Nùng sợ rằng nếu thật sự đi theo Liêu tổng, cô sẽ bị chơi như thế này trước mặt người khác.

May mắn thay, cả hai lần cô đều gặp anh rể, điều này giúp cô không rơi vào cạm bẫy tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng tình hình cô bây giờ cũng không khá hơn là bao…

Cô chính là cách một lớp vải, cưỡi trên ©ôи ŧɧịt̠ của anh rể mình, cọ xát tiểu huyệt!

Cứu mạng, còn điều gì hoang đường hơn thế này không? Người đàn ông này là anh rể của cô, là người đàn ông của chị gái cô, nhưng cô lại đang cưỡi trên ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông của chị gái mình, đáng sợ hơn là cô hiện tại có chút không dừng được.

Một cây gậy thô ráp như vậy bị kẹt trong khe huyệt cô, mỗi khi lấy bài hoặc đánh bài, cô đều phải nghiêng người về phía trước. Lúc này, huyệt da^ʍ cô liền hung hăng mài cây gậy kia trở nên cứng, đến khi cô lấy bài xong ngồi thẳng lại, lại hung hăng nghiền nó một lần nữa.

Cô cứ nghiêng người về phía trước, rồi ngồi thẳng lưng, lại nghiêng về phía trước, lại ngồi thẳng lưng, theo cử động của cô, cây gậy kia bị cọ qua lại trong khe l*и, hộŧ ɭε cùng huyệt da^ʍ đều bị cọ xát.

Thật thoải mái.

Loại quan hệ tìиɧ ɖu͙© vừa lén lút vừa gãi không đúng chỗ ngứa này khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, đồng thời khiến người ta có cảm giác trống rỗng, không thỏa mãn và muốn nhiều hơn nữa.

Tần Nùng dù sao cũng còn trẻ nên cô không thể kiểm soát ham muốn của cơ thể mình, thậm chí còn sẵn sàng bị nó chi phối. Cảm giác được Lý Thần Niên không ngăn cản, vì ham muốn kɧoáı ©ảʍ, cô dứt khoát buông thả bản thân, chủ động vặn eo cọ xát mạnh hơn. Ngay cả khi cô không chơi bài nữa, bên dưới những cú va chạm của cô cũng không dừng lại.

Bởi vì có áo khoác của Lý Thần Niên che canh, người ngoài không thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì. Nhưng trong một hoàn cảnh như này, cho dù bọn họ thực sự làm gì, những người khác cũng sẽ không quan tâm, bởi vì mấy người đó còn bận hơn!

Kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng lớn, Tần Nùng biết mình sắp cao trào, cho dù có cọ xát mạnh như thế nào, cô vẫn luôn cảm thấy có chút hụt hẫng, chỉ cần có thêm một chút kɧoáı ©ảʍ, cô nhất định sẽ tới.

Eo của cô vặn vẹo ngày một nhanh hơn, nước chảy ra từ âʍ ɦộ thấm vào quần anh rể, ướt thành một mảng lớn. Cô cắn răng, khổ sở nhỏ giọng hừ hừ, giống như tiếng kêu của mèo nhỏ.

Đột nhiên, Lý Thần Niên dùng hai tay cố định eo của cô, dùng sức nện mạnh vào lỗ nhỏ của cô. Mắt Tần Nùng co lại, miệng khẽ mở, cả người run rẩy đạt cao trào.