Da Tần Nùng rất trắng, trắng đến mức phát sáng, chiếc váy cô mặc hôm nay là màu đỏ thuần xen lẫn với trắng. Ở giữa hai màu đỏ với trắng, rừng nhỏ màu đen càng nổi bật, phần lông nơi đó hơi xoăn không khác biệt so với những chỗ khác trên cơ thể. Nhưng dáng vẻ của nó làm người ta liên tưởng đến với hai chữ "dâʍ đãиɠ", khiến người ta suy nghĩ miên man.
Tần Nùng cảm thấy nếu đêm nay cô mà chết nhất định là bị cái váy này hại chết!
Cô vội vàng nhanh chóng muốn che đi nhúm lông kia nên kéo váy xuống, lực kéo này hơi mạnh, ngay cả cúp ngực phía trên người cô cũng bị kéo xuống theo. Một bên vυ' đẫy đà trắng nõn thình lình bắn ra, đầṳ ѵú vẫn còn rung rinh trong không khí.
Trước khi Tần Nùng kịp phản ứng, Lý Thần Niên đã vươn tay ra ôm chặt lấy cô, dùng cơ thể chính mình che đi nơi đang lộ ra của cô.
Hai người đột nhiên ôm dính lấy nhau, điều này lập tức khơi dậy hứng thú của những người xung quanh, tất cả đều nhìn về phía bọn họ.
Trần tổng chậc chậc hai tiếng, vừa ôm người phụ nữ trong tay vừa nói với mọi người: "Nhìn kìa nhìn kìa, Lý tổng ngày thường thanh tâm quả dục, cũng có một ngày nhiệt tình hăng hái như vậy!"
Liêu tổng cười nói: "Người đẹp ở trong tay, xem ra Lý tổng sẽ khó mà bám trụ đến mười hai giờ."
Lý Thần Niên mặc kệ những lời trêu chọc của mấy người đó, ngẩng đầu lên nhìn người phục vụ bên cạnh, lạnh giọng nói: "Mang áo khoác của tôi đến đây."
Người phục vụ gật đầu, xoay người chạy vào phòng bên cạnh, rất nhanh chiếc áo khoác của Lý Thần Niên được mang tới, là một chiếc áo khoác len dài có màu tối.
Sau khi Lý Thần Niên cầm lấy áo khoác, lập tức mặc lên người Tần Nùng. Chờ Tần Nùng luồn tay vào trong ống tay áo, anh còn cài cúc từng chiếc một, sau đó nói với mấy ông chủ khác: "Các người cứ tiếp tục đi."
Mọi người đều có chút khó hiểu trước hành động của anh, chỉ có Tần Nùng cảm thấy trong lòng ấm áp, anh rể vẫn là anh rể, cho dù là Đại Ma Vương, anh vẫn luôn chăm sóc cô chu đáo.
Mặc xong áo khoác, Tần Nùng cảm thấy hơi nóng, nhưng cũng không còn lo bị lộ hàng, thoải mái mà đánh bài nên cô chơi rất hăng. Người ta ra một đôi A, cô đánh bom, người ta ra một đôi 2, cô đánh vương tạc, quả thực chơi tới mức sảng không thể sảng hơn, cô còn không thèm nghe theo chỉ đạo của anh rể sau lưng.
Anh rể nhiều lần ra sức ngăn cản nhưng cô đều phớt lờ.
Vào lúc cô thắng mấy ván liên tục, vui mừng đến mức vặn eo ăn mừng, đột nhiên cô cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Có vẻ như... như thể dưới mông cô có một... cây gậy sắt?
Hai giây sau, cô chợt nhận ra mình đang ngồi ở chỗ nào, trừng mắt nhìn anh rể.
Chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm của anh rể, ánh mắt thâm thúy, anh dùng hai tay ôm chặt lấy eo cô, dáng vẻ như dã thú đang chuẩn bị vồ lấy con mồi.
Tần Nùng lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi anh rể mấy lần ngắt lời bảo cô đừng nhúc nhích, nhưng lúc đó cô chơi rất hăng, không thể dừng lại được. Cho nên từ nãy giờ, anh rể đã bị cô cọ xát tới mức có phản ứng ?
Thiên a! !
Trời ơi, bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là "như ngồi trên đống lửa". Không, cô không phải đang ngồi trên đống lửa, mà là đang ngồi trên "gậy"! Cái kia của anh rể lớn tới mức nào, cô đã từng nhìn thấy cũng đã từng liếʍ qua, quả không phải kích cỡ của người bình thường. Hiện tại cái đó đang cứng rắn chống dưới mông cô, khiến cô muốn nhảy dựng lên bỏ chạy.
Nhưng mà anh rể vẫn đè mông cô lên đũng quần anh, sau đó khàn giọng nói với cô: "Tiếp tục."
Tần Nùng sững sờ. Tiếp tục sao? Tiếp tục cái gì? Tiếp tục chơi bài, hay tiếp tục vặn vẹo eo cọ xát anh ấy?
Tần Nùng thật sự đoán không ra, chỉ có thể tiếp tục đánh bài, mỗi lần lấy bài và đánh bài cô đều phải nhích nhẹ mông. Chỉ cần cô di chuyển, côn ŧᏂịŧ cách một lớp vải mỏng, hung hăng mà chà xát cô.
Cảm giác trống rỗng không thể chịu đựng nổi và kɧoáı ©ảʍ mơ hồ lan truyền từ côn ŧᏂịŧ đến từng tế bào trên toàn bộ cơ thể cô.
Sau khi chơi một vài ván bài, Tần Nùng tuyệt vọng phát hiện không chỉ có côn ŧᏂịŧ của anh rể cứng như sắt, mà cả lỗ nhỏ bên dưới cô cũng bắt đầu chảy nước!