Chương 5
Tần Hách cảm thấy mình đã điên rồi, thực tế có lẽ hắn cũng sắp phát điên, tất cả chuyện này đều do sếp của hắn, một tên hơi bất thường lại vô cùng tùy hứng. Từ buổi chiều hôm nay hắn lái bảo bối của hắn ra ngoài đi dạo, trở về câu đầu tiên nói chính là: “Điều tra một người giúp tôi, tôi muốn biết mọi thứ về hắn.”Xuyên qua đôi mắt đen thuần lạ lùng đó, Tần Hách tin mình nhìn thấy một loại cuồng nhiệt không thể diễn tả được, cùng với phấn khích.
Đã rất rất lâu rồi Nghiêm Lãng không có vẻ mặt như vậy, từ sau khi người tình thứ ba mà hắn yêu thương bất ngờ qua đời, Nghiêm Lãng gần như mất đi hứng thú với hết thảy hồng trần tục sự, ngày ngày chỉ vùi đầu làm việc và tính toán cạnh tranh với đối thủ, Tần Hách đã nghĩ hắn sẽ cứ như vậy, trở thành một cỗ máy kiếm tiền biết nói hoàn mỹ.
Trực giác cho hắn biết cái người mà Nghiêm Lãng hứng thú sẽ phi thường xui xẻo… Nhưng không còn cách nào khác, là hacker thuộc hạ tài ba của Nghiêm Lãng, hắn đành phải ngoan ngoãn làm việc, nếu không chức vị khó mà bảo toàn. Ai bảo sếp của hắn là một tên chết tiệt điên khùng mà giàu có chứ, không tuân lệnh hắn sẽ bị đạp ra ngoài thôi.
Tần Hách bật mạng, bắt đầu gõ hai chữ “Tô Đình”, không ngờ Nghiêm Lãng không chọn đến bàn làm việc ngồi chờ hắn báo cáo, mà lại hứng thú nghiêng người tựa lên bàn, nhìn tay hắn gõ phím như bay.
Bị sếp tổng thân chinh quan tâm tới công việc, Tần Hách cảm thấy thật sự rất áp lực: “Hê hê, sếp,” hắn nuốt nước miếng, những mong khiến cho không khí dễ chịu một chút. “Nghe nói anh ngồi taxi về nhà?”
Nghiêm Lãng mỉm cười: “Cậu muốn hỏi xe của tôi ở đâu đúng không?”
Tần Hách gật đầu.
“Vứt rồi, ở ven đường.” Nghiêm Lãng lại tỏ ra có chút tiếc nuối, hơi đau đầu nói: “Lần đầu tiên phát hiện tôi ghét cảnh sát đến như vậy.”
“ Ngài bị cảnh sát đuổi theo? Tại sao?” Tần Hách vô cùng hoảng sợ, gần như đã nghĩ sắp tận thế mất rồi. Chẳng lẽ sếp nhà mình ngại nhân sinh quá tịch mịch nên vác Ak47 ra choảng nhau với cớm? Chuyện này nếu xét ở trên người hắn, tỷ lệ xảy ra rất là cao nha.
“Hình như là… bão xe?”
Tần Hách thở phào: “À, cái này không phải chuyện to tát gì, người bên dưới sẽ giúp ngài xử lý.”
Nghiêm Lãng không nói, hắn phiền không phải là chuyện này, mà là cảnh sát quấy rầy thời gian của hai người bọn hắn. Hắn nhìn màn hình máy tính chằm chằm, chăm chú tựa như một cậu nhóc con, Tần Hách ngẩng đầu, nói: “Tìm được rồi.”
Tô Đình, nam, dân tộc: Hán, 22 tuổi, nhóm máu A, tỉnh X thành phố X, hiện tại đang theo học trường N thành phố M…Tư liệu Tần Hách tìm được rất chi tiết, ngay cả trường mẫu giáo trước kia Tô Đình học cũng ghi chú rất rõ ràng, còn có một tờ giấy giới thiệu, nam sinh trong ảnh mặc một bộ áo len, cười sáng lạng với ống kính, thanh xuân vô địch khiến người người lóa mắt.
Nghiêm Lãng nhìn người trong ảnh, mỉm cười một cái tạm coi là ôn nhu.
“Đã từng quen… bạn trai?” Tần Hách mở to mắt, trông thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình, ngay lập tức im bặt.
Nghiêm Lãng chống cằm, không có phản ứng gì đặc biệt, nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tao nhã: “À, bạn trai, tôi thấy rồi…”
Không hiểu sao Tần Hách lại rùng mình: “Sếp, anh… định thế nào?”
Nghiêm Lãng nghiêng nghiêng đầu: “Sao?”
Một câu nói bâng quơ nhưng khiến Tần Hách không dám hỏi nữa, hắn hơi cúi người: “Tôi ra ngoài trước…”
xxx
Cuối cùng Tô Đình cũng về được ký túc xá, nghênh đón hắn chính là ánh mắt đầy ẩn ý của bạn cùng phòng. “Honey à~”, bạn cùng phòng ôm chặt hắn, nháy nháy mắt: “ Sôcôla tình yêu thế nào?”
Tô Đình 囧: “ Mùi vị rất tốt, tiêu hồn vô hạn, cả đời khó quên.”
Bạn cùng phòng nghi ngờ, hâm mộ xen lẫn ghen tỵ vừa đố kị oán hận than thở: “Không ngờ a không ngờ được! Đào hoa năm nay đã nở trên người chú rồi, khiến cho xử nam như anh đây chịu không thấu…”
Tô Đình: “Cút! Chú là xử nam thì anh là xử nử!”
Bạn cùng phòng: “…”
Tô Đình vội vã tắm rửa xong, nằm xuống giường. Hôm nay hắn thực sự rất mệt, có trời biết hắn đã gần như chạy trốn về nhà dưới cái nhìn nóng bỏng của Nghiêm Lãng, ánh mắt của đối phương quả thực khiến cho hắn có ảo giác dường như giây kế tiếp sẽ bị Nghiêm Lãng khiêng về nhà, trở thành một món đồ chơi mới tinh bị khóa trong tủ sắt, không cho bất kì kẻ nào chạm vào.
Tại sao mình mỗi lần tiện tay bốc trúng một người đều là biếи ŧɦái a a~
Tại sao đầu năm nay biếи ŧɦái lại đẹp trai đến chết đi a a~
Chẳng lẽ cả đời ông đây là xử nam sao a a a~
“Nhất định là bị nguyền rủa rồi TToTT…” Tô Đình càng nghĩ càng bi quan, trùm chăn che kín đầu, ngày mai chắc phải lên chùa thắp một nén hương đuổi xui xẻo đi hết, cầu vận may.