Chương 2
Tô Đình hốt hoảng, không chút suy nghĩ, thốt lên: “Tôi ở thành phố N, anh tới đón tôi đi!” Lời vừa ra khỏi hắn đã muốn tự tát mình, tại sao lại khai cả địa chỉ nhà với một người lạ chứ.Đồng Thị Thiên Nhai nói: “Ừ, bây giờ tôi hơi bận, xong việc sẽ qua đó, tối nay bảy giờ ba mươi có tiện không?”
Tô Đình luôn miệng nói tiện mà tiện mà.
Đăng xuất xong, Tô Đình chạy đến trước gương điên cuồng soi cả nửa ngày, lại lôi ra một bộ quần áo mình thích nhất, lao vào phòng tắm ào ào tắm rửa, tẩy thật sạch bản thân mình từ trong ra ngoài, mặc quần áo xong nhìn mình trong gương, trơ trẽn cười sáng lạng: “Bạn Tô à, thiệt đẹp trai quá đi! Yêu bạn chết mất! Bạn đẹp trai à! Ố ye! ( chế, như này 哦也也! =.=)”
Bạn cùng phòng ném một cái gối sang: “Trời vừa nhá nhem rên cái gì chứ? Kêu nữa anh đây cưỡng chú!”
Tô Đình chụp cái gối, tức giận nghĩ: nếu chú muốn cưỡng anh đâu phải ra ngoài tìm đàn ông chứ, đã giải quyết sinh lý trong nội bộ từ lâu rồi… =.=
Nhìn hồng hồ, đã sáu giờ rưỡi, Tô Đình xoay người thắt dây giày, vừa nói với bạn cùng phòng: “Đêm nay anh có thể không về, đừng chờ cửa anh ha!”
Bạn cùng phòng rời mắt khỏi màn hình CS (Counter Strike), đôi mắt ti hí nhìn Tô Đình chằm chằm: “Chú không phải có bạn gái đấy chứ, đi chơi cả đêm không về nhà?”
Tô Đình phơi phới thổi cho hắn một cái hôn gió, nhảy nhót ra khỏi cửa.
xxx
Đến cổng trường xong, Tô Đình mới giật mình nhớ ra, hình như mình đã quên mất không bàn ám hiệu với Đồng Thị Thiên Nhai… Hắn 囧, chuyện quan trọng như vậy bàn cũng không xong, chốc nữa phải làm sao nhận người a?
Tô Đình quay vòng vòng tại chỗ mấy lần, dòm đồng hồ, đã bảy giờ mười, hay là, về nhà xem Đồng Thị Thiên Nhai còn ở trên QQ hay không, bàn với hắn chuyện ám hiệu?… Mà không chừng người ta đã ra ngoài rồi.
Trước kia yêu tên khốn đó chỉ dám len lén nắm tay nhau ở dưới bàn học hay những chỗ vắng người, cả cổng trường cũng chưa dám bước ra, lần này coi như lần đầu tiên hẹn hò a, ngàn vạn lần đừng hỏng nha, a di đà Phật… Tô Đình âm thầm cầu nguyện.
Quả thật là cầu được ước thấy, bên tai Tô Đình bỗng vang lên tiếng chế nhạo: “Ố, chờ ai à?” Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con gà trống đểu giả bóng loáng kiêu căng vô cùng – là Quát Hạo, cựu bạn trai của hắn.
Tô Đình chẳng thèm để ý đến, trực tiếp phun ra mấy chữ vàng: “Lượn đi cho nước nó trong.”
Gà đểu chột dạ, trước kia Tô Đình trước mặt hắn không bao giờ thô tục, ngoan ngoãn tựa một con cừu non, hôm nay lột xác khiến cho hắn không thể nào quen được.
“Chờ ai vậy, người mới à?” Vừa mở miệng ra đã mang đầy chế nhạo.
Tô Đình vẫn lạnh lùng một câu: “ Liên quan gì mày.”
“Sao lại không liên quan tới anh chứ? Dù sao anh cũng là bạn trai cũ của em, muốn nhìn người kế nhiệm thì sao nào? Không phải người đó quá bèo, em đó, không dám xuống tay hử? Nhưng mà cũng vậy, điều kiện tốt như anh, có thể coi trọng em quả thực không nhiều đâu.” Gà đểu tự kỷ vươn dài cổ.
Tô Đình không thèm quan tâm tới hắn, nhưng vẫn bắt đầu lén lút tưởng tượng đến hình dạng của Thiên Nhai, giọng nói hay như vậy, hẳn là người không xấu nhỉ? Nhưng cũng khó nói, giống như con người trước mặt giọng nói dễ nghe, nhưng nhân phẩm quả thực là quá thối.
Nghĩ như thế, đột nhiên hắn chợt cảm thấy bối rối, một người xa lạ chẳng hề quen biết, chẳng lẽ mình thật có thể hôn hắn, vuốt ve, thậm chí còn chung chăn gối sao…
Trông thấy Tô Đình im lặng, gà đểu cho rằng mình đã nói trúng điểm yếu của hắn, trong lòng vô cùng đắc ý, nói: “Thật ra anh cũng không phải là loại vô tình vô nghĩa, nếu em phóng khoáng một chút, trên giường ngoan ngoãn một chút, anh bảo đảm lần đầu tiên của em sẽ thoải mái vô cùng, bằng kỹ thuật của anh…”
Tô Đình chịu không nổi nữa, trông thấy một chiếc xe màu đen dần dần đỗ lại ở trước cửa, kêu to: “Bạn trai tôi đến rồi!”
Gà đểu còn đang thao thao bất tuyệt, bỗng chốc trố mắt: “Ai, ở đâu?”
Tô Đình vươn tay chỉ về chiếc xe, gà đểu dòm theo, nghi ngờ: “Em đó, xạo anh đi, chúng ta chia tay chưa được mấy ngày, em tìm ở đâu ra một thằng ngu như vậy?”
Cửa xe mở ra, một bàn chân thon dài bước ra ngoài, tim Tô Đình nhảy một cái, không đếm xỉa đến gì nữa, chạy thẳng đến, giống như con cún con vui vẻ bổ về phía nam nhân vừa xuống xe, vô cùng phấn hồng kêu lên: “Chồng ơi~ !”
Gió lạnh thổi qua, gà đểu sững sờ, nam nhân vừa xuống xe cũng ngây ngẩn, rồi trông thấy Tô Đình đang cố gắng nháy mắt với hắn. Cái ngây ngẩn của nam nhân kéo dài không quá một giây, tiếu ý mỏng manh hiện lên khóe môi, một tay vô cùng tự nhiên ôm eo Tô Đình, sủng nịch cúi đầu hỏi: “Chờ có lâu không?”
Giọng nói trầm trầm êm tai, vô cùng dễ nghe.
Gà đểu há hốc mồm, té xuống, đó thật là người kế nhiệm của hắn?
Nam nhân giương mắt dòm về phía gà đểu, tiếu ý không phai, nho nhã lễ độ hỏi: “Vị này chính là…?”
Tô Đình vờ kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Người qua đường thôi, đừng để ý đến hắn. Chồng ơi, mình đi nhanh đi~.” Nói xong nũng nịu kéo kéo cánh tay của hắn.
Nam nhân khẽ gật đầu với gà đểu, xoay người phong độ nhẹ nhàng mở cửa xe cho Tô Đình, ân cần nói: “Đói chưa? Anh đã đặt nhà hàng rồi.”
Tô Đình ra vẻ cảm động: “Chồng ơi, yêu anh quá!” Ôm lấy cái túi rách của mình chui vào xe.
Nam nhân đóng cửa xe, ngồi về vị trí lái, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.
Gà đểu vẫn đang trố mắt hóa đá tại chỗ, nhìn theo chiếc xe rời đi.
xxx
Đi được một quãng khá xa, Tô Đình lập tức nước mắt lưng tròng nhìn về phía người lái xe, nói: “Tôi không biết anh, nhưng tôi rất cảm kích anh.”
Nam nhân khẽ cong khóe môi: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Tô Đình nói: “Đến đường phía trước anh cho tôi xuống, tôi phải về, có hẹn người ta.”
Nam nhân liếc hắn một cái: “Không đi ăn với tôi à?”
Tô Đình trợn tròn mắt, lẽ nào gặp được Lôi phong rồi?. Đã giúp đỡ người khác còn muốn mời ăn cơm… Nếu hắn là con gái cũng nghi ngờ đối phương có ý đồ… Tô Đình thật không nghĩ đối phương có thể không thích con gái, dưới con mắt của hắn, nếu tùy ý bắt lấy một người đi đường là gay, vậy thì anh Tô đẹp trai đây cũng không phải bi thương độc thân nhiều năm như vậy.
Hắn xua tay: “Không cần đâu, tôi có hẹn người ta, nhưng vẫn cảm ơn anh lắm!” Bây giờ đã bảy giờ ba mươi lăm, không biết Đồng Thị Thiên Nhai đã đến chưa… Nếu không thấy ai cả có hay không cho là mình đùa hắn?
“…” Nam nhân khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó.
“Người tôi hẹn là bạn rất rất lâu rồi không gặp, cho hắn leo cây tôi sẽ bị diệt khẩu đó…”
“…”
“Hay là anh cho tôi số điện thoại đi, nếu rảnh chúng ta liên lạc lại.”
Nam nhân đạp phanh, chiếc xe yên lặng dừng lại ở ven đường. Tô Đình sửng sốt, không biết hắn muốn làm gì, trông thấy hắn xoay người về sau, khóe môi mang theo tiếu ý, chầm chậm nói: “Thật sự là lâu lắm rồi không gặp? Sao tôi lại không nhớ còn có bạn thanh mai trúc mã như vậy nhỉ?”
Tô Đình ngẩn người.
Nam nhân nhìn hắn, vẻ trêu tức tràn đầy trong mắt, đôi mắt màu hổ phách rõ ràng mang theo chút ý cười nhẹ nhàng: “Còn nữa, tôi không thích bạo lực. Thay vì diệt khẩu, tôi thích những phương thức trừng phạt khác hơn.”