Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao

Chương 27

Mộc Nhị cô nãi nãi cảm giác được tuyệt vọng ập tới trước mặt, tầm nhìn tối sầm đi, thật sự choáng váng, không muốn đối mặt với ánh mắt khác thường của mọi người.

Việc này nhất định sẽ truyền ra ngoài, nàng cũng không dám nghĩ đến phản ứng của nhà chồng.

Nhưng cố gắng chống đỡ, không thể cứ như vậy mà ngất đi, không giải quyết xong chuyện này nàng liền tiêu đời.

Nhất định sẽ bị hưu bỏ!

Nàng cắn chặt răng, hạ thấp giọng nói, "Được, ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi nhất định phải giải quyết mọi chuyện."

"Đưa tiền trước." Mộc Vãn Tình muốn tiền trao cháo múc.

Nhị cô nãi nãi tức đến ngực đau, nhẫn nhục lấy ra năm trăm lượng ngân phiếu đưa tới.

Không nghĩ tới có một ngày nàng sẽ lật thuyền trong mương, bị chất nữ nhà mẹ đẻ mà nàng từng xem thường chế phục, quả thực vô cùng nhục nhã.

Nhị ca nhu nhược thế mà lại sinh ra một nữ nhi giảo hoạt như vậy, là nàng xem thường người ta.

Trước mặt mọi người, Mộc Vãn Tình thoải mái nhận ngân phiếu, tươi cười như hoa.

Khiến cho mọi người phải mở rộng tầm mắt, ra khỏi ngục cũng không có nghĩa sẽ có thể xoay người làm chủ nhân, đặc biệt là Mộc lão thái thái.

Dám can đảm trèo lên đầu nàng, mặc kệ là ai, nàng cũng đều sẽ không khách khí.

Cái này gọi là gϊếŧ gà dọ khỉ, mà nhị cô nãi nãi chính là con gà kia.

"Thì ra là ta nghe lầm, nhị cô nhà ta chỉ đơn muốn đưa tiền cho ta, ta không nhận cũng không được. Đúng không, nhị cô?"

"Đúng." Mặt của Mộc nhị tiểu thư đều nghẹn đỏ, gằn ra một chữ, nghe có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mọi người: …

Cô cháu mấy người cũng thật biết cách chơi đùa.

Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm ôm quyền với mọi người, "Thật ngại quá, ngồi lao tù không được ăn ngon ngủ yên, thần trí không được thanh tỉnh lắm, hồ ngôn loạn ngữ là lỗi của ta, ta bồi tội với mọi người."

Nàng đều đã nói như vậy, người khác cũng không tiện nói gì thêm, về phần có tin hay không thì chỉ có bọn họ mới biết.

Mộc Vãn Tình sờ ngân phiếu với tâm tình cực tốt, chuyện ăn uống sinh hoạt trên đoạn đường này đều cần tới tiền, không có tiền nửa bước cũng khó đi.

Nàng hoàn toàn không để ý đến những người Mộc gia khác cùng nhị cô nãi nãi đang oán giận nhìn chằm chằm.

Có tiền thật thơm! Có tiền thật tốt!

Nàng đi tới trước mặt Tằng đại nhân phụ trách dẫn đầu, ngẩng đầu lên, rút ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng, hai tay dâng lên.

"Tằng đại nhân, cho, đây là tiền mãi lộ."

Người xưa đều nói, nhận tiền người ta thì nên chiếu cố người ta một chút.

Tằng đại nhân cúi đầu, nhìn tiểu cô nương gầy yếu, thật sự chưa từng thấy qua ai có năng lực như vậy,

"Ngươi tên là gì?"

"Mộc Vãn Tình, Mộc gia nhị phòng."

Tằng đại nhân có chút sửng sốt, "Thì ra là ngươi."

Quả nhiên là một cô nương không đi theo con đường tầm thường, làm việc sáng suốt, không câu nệ, biết cúi đầu, tỉnh táo mà lại lý trí.

Mộc Vãn Tình hơi kinh ngạc, "Ngài đã nghe qua tên của ta sao?"

Tằng đại nhân hơi gật đầu, nhưng không có giải thích nhiều, nhận lấy một khoản tiền này.

Trong lòng Mộc Vãn Tình quyết tâm, vui vẻ trở lại bên cạnh phụ mẫu, đưa ba trăm lượng còn lại cho Mộc nhị gia, dù sao hắn cũng là người đứng đầu một nhà.

Mộc nhị gia cự tuyệt, "Ngươi dựa vào bản lĩnh lấy được tiền, ngươi tự giữ đi."

Hắn đã bị nuôi phế, tính cách nhu nhược không có chủ kiến, nhưng hắn sinh ra được một nữ nhi quả cảm kiên nghị.

Hắn không thông minh, nhưng biết một đạo lý, không hiểu cũng không sao, đi theo người thông minh là được.

Hắn tin tưởng, Vãn Tình sẽ không bạc đãi người nhà của mình.

Mỗi một bữa bánh bao thịt trong tù, không sót một lần, nàng chưa bao giờ ăn mảnh, chỉ cần như vậy thôi đã khiến cho hắn đủ tự tin với suy nghĩ của mình.

Mộc Vãn Tình mỉm cười, chỉ cần hiểu được điểm này là đã hơn được vô số người.

Tiếng cồng chiêng vang lên, đã đến lúc khởi hành.

Ai nấy đều lưu luyến không rời nói lời tạm biệt với người thân bằng hữu, dù có không nỡ cỡ nào, cuối cùng cũng phải chia tay.

Lần tạm biệt này, núi cao sông dài, đời này không còn gặp nữa.

Con đường phía trước mênh mông, khi nào mới được trở về.

Nhị cô nãi nãi nhỏ giọng nức nở, còn không quên trừng mắt nhìn Mộc Vãn Tình vài lần.

Mộc Vãn Tình không thèm quan tâm, nàng chỉ là một công cụ đưa tiền.