Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao

Chương 21

Ngô Đông Minh cũng không nói gì cả, đưa một bọc giấy dầu lại đây.

Mộc Vãn Tình ngây ngẩn cả người, chuyện này là sao?

Cô cúi đầu nhìn, là sáu cái bánh bao, trắng trẻo mập mạp, tản ra một cỗ hương thơm mê người, đầu bột bắp hoàn toàn không thể so sánh với cái này.

Nàng giật mình, không hiểu tình huống này là sao?

Nàng đếm lại một lần, không nhiều không ít, vừa vặn sáu người.

Chẳng lẽ là: …. Thuận? Lục đại Thuận? Mộc gia lần này có thể vượt ải, không cần lo lắng bị chém đầu,

Nàng ngửa đầu nhìn qua, trong mắt Ngô Đông Minh hiện lên một tia ý cười, thật sự là một tiểu cô nương thông minh.

Hắn chỉ muốn trả nhân tình, thuận tiện kết thiện duyên.

Dù sao cũng là chuyện nhỏ không tốn sức, không ảnh hưởng tới toàn cục, ai cũng không bắt bẻ gì được.

Chờ hắn mang theo Mộc Trọng Đức rời đi, mọi người gấp gáp vây quanh, "Là cái gì a, bánh bao trắng."

Nước miếng đều chảy xuống, muốn ăn, điên cuồng muốn ăn.

Mộc Vãn Tình đẩy đám người hôi thối ầm ĩ ra, chen chúc cái gì?

Ta biết các ngươi đều thèm khát bánh bao trắng, nhưng các ngươi có phải đã quên mấy ngày nay ai đã xa lánh vắng vẻ nhị phòng sao?

Từ sau khi nàng cùng Mộc lão thái thái trở mặt, người Mộc gia liền coi nàng như cái gai trong thịt, nếu không phải trong đại lao không cho phép ẩu đả, phỏng chừng đều muốn xé nát nàng.

Mộc Vãn Tình căn bản không bị ảnh hưởng, chỉ có con nít ba tuổi mới chơi tiểu xiếc, mặc kệ bọn họ.

"Ta làm sao biết được, ngươi đi hỏi Ngô đại nhân nha."

Người nào muốn chết mới dám đi hỏi.

Mộc lão thái thái ác ý chất vấn, "Trong lòng ngươi làm sao có thể không có tâm tư xấu chứ? Không phải ngươi còn nhỏ tuổi mà đã muốn học người ta câu dẫn…"

Từ trên mây ngã xuống đáy cốc, chênh lệch quá lớn, tâm tình cực độ mất cân bằng, vốn đã không phải hạng người thiện lương gì, mơ hồ bắt đầu có chút biếи ŧɦái.

Bà ta rõ ràng hận Mộc Vãn Tình.

Đây có thể là lời mà trưởng bối nói ra được sao? Mộc nhị phu nhân đều tức giận phát khóc.

Ánh mắt Mộc Vãn Tình lạnh lùng, "Ta khuyên ngươi đừng nói lung tung, đắc tội với ta là chuyện nhỏ, nhưng thanh danh Ngô đại nhân bị ngươi hắt nước bẩn, hắn sẽ trị người Mộc gia như thế nào đây? Ngươi không muốn sống, nhưng con cháu của ngươi còn chưa có sống đủ đâu."

Nàng cười lạnh hỏi, "Tam thúc, thúc nói đi"

Nào, muốn chiến thì cùng nhau chiến.

Mộc Tam gia nhảy dựng lên như bị châm cứu, tức giận ầm ĩ kêu to, "Nương, người cũng đừng nói lung tung."

Mấy đứa con cháu khác cũng nóng nảy, "Tổ mẫu, cầu xin ngài câm miệng đi."

"Ô y vệ đại nhân là người mà tổ mẫu ngài có thể nói, ngài lớn tuổi rồi, có phải là già tới hồ đồ hay không?"

Bọn họ đã đủ thảm, lại đắc tội Ô Y Vệ, còn có thể sống nổi sao?

Mộc lão thái thái đã quen được nuông chiều, ở nhà là lão tổ tông cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều phải đi theo dỗ dành, mhưng hiện tại, có hôm nay không có ngày mai, mỗi giây mỗi khắc đều lo sợ bị kéo đi chém đầu, ai còn có tâm tình dỗ dành bà.

L*иg ngực tức giận đến phát đau.

Mộc Vãn Tình lấy ra một phần bánh bao trắng chia cho Mộc nhị phu nhân, "Nương, người ăn."

Mộc nhị phu nhân chảy nước miếng, nhanh chóng đưa đến bên miệng, bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía người nhà đối diện, "Phụ thân ngươi cùng các ca ca còn chưa ăn."

Mộc nhị gia cũng rất thèm, mấy ngày không được ăn cơm ngon, nhưng, hắn cố sức dời tầm mắt, "Không cần, các ngươi tự mình ăn, ta cùng các nhi tử đều là nam nhân, có thể chịu đựng được."

Thê nhi thân thể yếu ớt, ăn nhiều hơn một chút.

Hai ca ca cũng nhận nhịn liên tục lắc đầu.

Mộc Vãn Tình còn chưa nói gì, một thanh âm âm trầm vang lên, "Mộc gia chúng ta đời đời thư hương môn đệ, là người có cốt khí, không ăn xin, nhanh chóng trả lại."

Là Mộc đại thái thái, bày ra tư thái trưởng bối giáo huấn.

Kỳ thật là không muốn nhìn Mộc Vãn Tình vui vẻ, không cho nàng nổi bật hơn so với nữ nhi nàng ta.

Rõ ràng, Mộc Vãn Tình vừa cho nữ nhi nàng ta một viên thuốc.

Cho dù có là giao dịch, tiền bạc hai bên thỏa thuận xông, cũng không có không chú ý như vậy.

Mộc Vãn Tình cắn một ngụm bánh bao trắng, mềm mại, nhân thịt thơm ngon tan ra trong miệng, mang đến sự hưởng thụ vị giác cực hạn.

Nàng đặc biệt kinh hỉ, "A, thế mà lại là bánh bao thịt, vỏ mỏng nhân nhiều, nhân thịt tươi ngon, ăn vào thật ngon nha."

Mộc nhị phu nhân vừa nghe, hoàn toàn không khống chế được mà cắn một cái, trời ạ, thật sự là bánh bao thịt, a a a, thật hạnh phúc.

Ăn thức ăn cho lợn mấy ngày nay, một cái bánh bao thịt liền trở một món ăn vô cùng mỹ vị.

Hai mẹ con ăn như hổ đói, tướng ăn khiến người phát thèm, những người khác đều thèm muốn khóc, tâm tư rục rịch.