Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao

Chương 13

Ánh mắt của Mộc lão thái thái nhìn Mộc Vãn Tình âm lãnh như độc xà, bỗng nhiên cứng mặt, thần sắc nghiêm túc răn dạy.

"Nghe đây, mỗi người Mộc gia đều phải lấy gia tộc làm trọng, cho dù là hy sinh sinh mệnh của mình, hiện giờ Mộc gia đại nạn, thân là con cháu Mộc gia có trách nhiệm vì gia tộc mà tiếp tục nỗ lực."

Bà là người có uy nhất trong nhà, người Mộc gia theo thói quen cúi đầu nghe giáo huấn rồi đáp "Vâng."

Bà nhìn về phía đứa con trái thứ lạnh như băng, "Trọng Bình, ngươi cũng là con cháu Mộc gia, được Mộc gia che chở mấy chục năm, cẩm y ngọc thực hưởng thụ lâu như vậy, đã đến lúc vì Mộc gia trả giá."

Trong miệng Mộc nhị gia đắng nghét, như uống một chén lớn hoàng liên, cũng bởi vì là con thϊếp thất, cho nên gặp chuyện liền đẩy bọn họ ra trước sao?

Mộc đại gia không hổ là người làm quan lớn, tố chất tâm lý vượt qua ải, rất nhanh liền trở nên từ tốn, bày ra dáng vẻ trưởng huynh, "Trọng Bình, mẫu thân phân phó thế nào thì ngươi cứ làm theo đi, lão nhân gia nàng sẽ không sai."

Mộc Tam gia lại liều mạng gật đầu, "Đúng đúng, hy sinh một người đổi cả nhà quá đáng giá, nhị ca, ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?"

Mộc nhị phu nhân không khỏi nóng nảy, dựa vào cái gì mà hy sinh nữ nhi của nàng.

Nàng vừa định mở miệng, đã bị Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng đè lại, Mộc Vãn Tình ngẩng mặt lên thở dài, "Liệt tổ liệt tông của Mộc gia a, con cháu các ngươi làm chuyện gì cũng không được, chỉ có bán nữ nhân cầu vinh là giỏi nhất. Đại bá, tam thúc, các ngươi thật có tiền đồ."

Lời nói âm dương quái khí này vừa ra, người Mộc gia mặt đỏ tai hồng.

"Mộc Vãn Tình, ngươi họ Mộc, ngươi có trách nhiệm" Mộc lão thái thái ở Mộc gia nói một không có hai, không cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của bà.

Mộc Vãn Tinh tự nhận mình là người có tính tình tốt, nhưng đối mặt với lão thái thái như vậy, không có cách nào để nói đạo lý.

Xắn tay áo chuẩn bị chiến.

"Thật là một nhà quan chức uy nghiêm, biến lòng ích kỷ và ác độc thành nhân từ chính nghĩa, đây chính là tầm quan trọng của việc được ăn học, đại ca nhị ca, các ngươi đều học tập đi."

Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng, "Lão thái thái, nếu nói đến người nhận ân huệ của Mộc gia nhiều nhất chính là con cái của đại phòng, bọn họ là con cháu dòng chính, ăn ở đều là thứ tốt nhất, ở trong viện rộng nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, mặc quần áo tốt nhất, hiện giờ, khi cần hy sinh hẳn nên là bọn họ a.

Hưởng thụ đi cùng với nghĩa vụ, không có đạo lý chỗ tốt đều là của bọn họ, chuyện xấu liền đẩy người khác ra ngoài để làm thế thân."

Vẻ mặt Mộc lão thái thái không đồng ý, nói một cách đương nhiên, "Con cháu dòng chính trân quý nhất gia tộc, bọn họ là hy vọng của gia tộc.

Mà dòng thứ chính là dùng để mở đường, không thì giữ lại có ích gì."

Mộc Vãn Tình nhịn không được nở nụ cười, "Làm sâu bướm, không có chỗ để dùng. Gặp chuyện liền trốn sau lưng phụ mẫu, không có chút trách nhiệm đồ phế vật rác rưởi."

Miệng nàng quá độc, từng câu từng chữ chọc vào chỗ đau của người Mộc gia.

Không phải sao? Từ lúc khám xét đến bây giờ, nào có đứa con cháu nào đứng ra chịu trách nhiệm, toàn một đám quỷ khóc thảm thiết, chỉ biết cầu xin tha thứ.

Nhìn thấu nhưng không nói thẳng, người Mộc gia không nhịn được nữa.

Mộc lão thái thái tức giận cả người phát run: "Trọng Bình, ngươi mau quản nữ nhi ngươi, dạy thành bộ dáng gì, thể diện Mộc gia chúng ta đều bị nàng vứt hết. "

"Thì ra, người Mộc gia vẫn còn cần thể diện." Mộc Vãn Tinh kinh ngạc mở to hai mắt, biểu tình khoa trương, "Lần đầu tiên ta biết, ha ha."

Một tiếng ha ha, quá chọc tức người.

Mộc lão thái thái chỉ cảm thấy máu lên tận não, mặt đỏ bừng, đầu váng mắt hoa.

Mộc nhị gia sợ bà tức giận có chuyện, đến lúc đó nữ nhi cũng không thoát khỏi liên quan, "Vãn Tình, ngươi bớt nói hai câu đi."

Mộc Vãn Tình nếu đã ra tay, vậy nhất định phải có kết quả.

Hiện tại là thời cơ tốt nhất để đánh vỡ quyền uy và thoát khỏi trói buộc, tạo dựng lại thứ tự.

Môi nàng gợi lên một nụ cười lạnh lẽo, đến đây đi, lãnh đòn sát thủ của ta!

Người ở xung quanh bông dưng cảm thấy lạnh sống lưng, đồng loạt run rẩy, có loại dự cảm mọi chuyện không ổn.