Editor: 甘柑
Mùa đông lạnh lẽo, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Đêm dần muộn, trong không gian những bông tuyết lơ lửng bay, mỗi lúc một lớn hơn.
Cầu cạn bị phong tỏa, có một đoàn phim vẫn đang quay phim, đoàn người đông nghịt chen nhau trong màn đêm phủ đầy tuyết, mờ mờ ảo ảo, mơ hồ không rõ.
Đầu cầu, người thưa thớt. Tư Sênh ngồi trên băng ghế, khoác trên người một chiếc áo khoác quân đội dày nặng và giản đơn, buồn chán chờ đợi cảnh quay này kết thúc.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng bàn tán thì thầm.
“Tư Sênh không phải là cô minh tinh dùng nhan sắc để nổi tiếng đó sao? Sao lại chạy tới làm trợ lý cho chị Trình rồi?”
“Không kỹ thuật diễn, không nhân khí, hẳn là không đóng kịch nổi nữa.”
“Thật đáng tiếc, lớn lên xinh đẹp như vậy. Tôi thấy mặt mộc của cô ấy, so với Trình tỷ càng đẹp hơn vài phần.”
----
Quá lạnh rồi!
Siết chặt chiếc áo khác quân đội trên người, Tư Sênh ăn nốt miếng kem que cuối cùng, ngước mí mắt, nhìn thấy tuyết bay ngập trời, hệt như lông vũ.
Tuyết rơi thật lớn.
Vẻ mặt cô lười biếng, cả người trông ủ rũ phờ phạc.
---
Một chiếc Maybach tiến đến gần, gặp phải chướng ngại vật trên đường nên phải dừng lại.
Tài xế dừng xe lại xuống xem xét tình hình, chưa đầy hai phút đã quay trở lại xe, cung kính hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau: “Tam gia, phía trước cầu đã bị phong tỏa, có đoàn phim đang quay phim. Chúng ta đi qua chào hỏi một chút, trực tiếp đi thẳng qua, hay là đi đường vòng?”
Lời đã dứt, nhưng mãi vẫn chưa đợi được lời hồi đáp.
Cửa sổ xe trượt xuống, cơn gió cuốn theo tuyết bay vào trong xe, từng đợt lạnh lẽo bao trùm cả chiếc xe.
Người đàn ông ở trong xe, gương mặt nghiêm nghị, trên lông mày phảng phất một tầng băng sương, ánh mắt thâm thúy, tầm mắt xuyên qua từng tầng hoa tuyết, xuyên qua một con đường dài, rơi trên người cô gái đang ở đầu cây cầu.
Mặc một chiếc áo khoác quân đội tầm thường cũng không thể che giấu được khí chất nổi bật của cô.
Hoa tuyết thi nhau rơi xuống, nhuộm trắng tóc và vai cô, trên lông mày đã đông một lớp băng mỏng trắng xóa.
Cô đang cắn que gỗ của cây kem que đã ăn hết, từ trong miệng thở ra khói trắng, hai tay không ngừng xoa vào nhau để giữ ấm. Những ngón tay xương khớp rõ ràng, hình dáng xinh đẹp đã bị lạnh đến mức đỏ ửng lên. Tóc bị gió thổi bay tán loạn, đầu hơi cúi thấp xuống, ngược ánh đèn, không nhìn rõ được biểu cảm, nhưng bộ dạng rõ ràng là đang vô cùng không kiên nhẫn.
“Tam gia, người đó là…Tư tiểu thư.”
Lỗ quản gia ngồi ở ghế phụ ngước mắt ra bên ngoài vài lần, nhìn thấy cô gái đang ngồi ở phía đầu cây cầu, có chút kinh ngạc, ngập ngừng lên tiếng.
Tư Sênh là một minh tinh. Xuất đạo đã nhiều năm nhưng vẫn không thể nổi lên được chút nào. Vài năm trước, thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy cô ở trên màn hình, có thể quan sát động thái của cô một chút. Nhưng hai năm gần đây, cô gần như mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện trước mặt công chúng, hoàn toàn không tìm thấy được tin tức của cô.
Chưa từng nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được cô.
Tư Sênh tiểu cô nương này a….đã bao nhiêu năm rồi, vẫn không biết cách tự chiếu cố bản thân.
Trời lạnh như vậy lại ăn kem làm cái gì chứ, này không phải là làm người khác lo lắng sao.
“Đi mua một cốc trà sữa.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm thấp có chút khàn.
Hơi dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Nóng.”
“Vâng.”
Người lái xe vội vàng trả lời, trong lòng lại nghi hoặc: Tam gia sao lại đột nhiên muốn uống trà sữa? Bình thường cũng chưa từng thấy anh động qua thứ này.
“Để tôi đi.”
Lỗ quản gia năm nay đã hơn 60 tuổi, khuôn mặt già nua nhưng vẻ mặt lại hiền lành nhân hậu.
Tài xế gật gật đầu, ngồi trở lại xe.
Cửa sổ vẫn đang mở, gió lạnh ùa vào, băng tuyết bay táp vào mặt vào cổ. Thế nhưng, người đàn ông tuấn lãng ngồi ở ghế sau tựa như không cảm nhận thấy, ánh mắt vẫn từ xa khóa chặt lấy thân ảnh kia, ánh đèn mờ ảo trên con đường dài rơi vào trong mắt anh, mâu quang lập lòe.
----
Có điện thoại gọi đến, Tư Sênh lười không muốn động, cùng đối phương so bì tính nhẫn nại. Thế nhưng điện thoại vẫn cứ gọi tới không ngừng, Tư Sênh cuối cùng cũng bỏ cuộc, miễn cưỡng chậm rì rì đeo tai nghe bluetooth lên, nghe điện thoại.
“Tư Sênh, cô lúc nào mới có thể đến bệnh viện một chuyến? Ông ngoại của cô rất lo lắng cho cô đó.” Từ trong điện thoại truyền đến giọng nam trong trẻo.
Đem que gỗ bỏ xuống, Tư Sênh nói: “Đang làm việc, ngày mai tôi có thể đến thăm ông ngoại.”
Giọng nói đầu dây bên kia lập tức trở nên lo lắng: “Làm việc? Cô sẽ không phải là lại đi làm những việc nguy hiểm kia đấy chứ! Tôi nói cô biết, nếu cô lại ngã lại đập vào đâu, đem cả người đầy vết thương đến gặp ông ngoại, khiến ông ngoại cô lại lo lắng không yên, tôi…cô sẽ không yên với ta đâu….”
“Trợ lý minh tinh.” Tư Sênh nhíu mày, vội vàng ngắt lời đối phương.
“…”
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Một lúc lâu sau, giọng nói ấy mới chầm chậm vang lên: “Tư Sênh, nếu như cô thiếu tiền thì cứ nói với tôi, dù sao trước kia cũng từng là một minh tinh, cho dù là bị phong sát, cũng không thể hạ thấp bản thân để làm những loại chuyện này….”
“Ừm, qua hai ngày nữa liền từ chức.” Tư Sênh ngữ khí sảng khoái đáp ứng.
“…”
Lời này, thật khó để tiếp.
Cùng lúc đó.
“Tư tiểu thư.”
Một giọng nói già nua đôn hậu, đem theo vài phần quen thuộc đã thu hút sự chú ý của Tư Sênh.
Cô ngẩng đầu nhìn người đến, vẻ mặt có chút sửng sốt.
“Đợi chút.”
Thấp giọng nói một câu, Tư Sênh bỏ tai nghe xuống.
Đứng dậy, Tư Sênh lên tiếng chào hỏi ông cụ đang tới trước mặt: “Lỗ gia gia.”
Mấy năm không gặp, ông cụ vẫn như cũ mặt mũi hiền lành, hòa nhã dễ gần, chỉ là tháng năm trôi qua đã khiến ông có thêm không ít tóc bạc, nhìn có vẻ già nua hơn trước rất nhiều.
Lỗ quản gia quan sát cô, có chút vui mừng, có chút lo lắng, còn có chút thất vọng, nhưng ông đã che giấu tất cả những cảm xúc đó rất tốt, không để lộ ra bên ngoài quá nhiều.
“Tư tiểu thư, sao cháu lại ở đây?” Lỗ quản gia hòa nhã hỏi.
Nhìn ra phía đằng sau một cái, Tư Sênh nói: “Làm việc.”
Hơi ngây ra một chút, Lỗ quản gia hiếu kỳ nói: “Quay phim à?”
“Không phải.”
“Vậy…..”
Lỗ quản gia vốn muốn hỏi nhưng lại thấy Tư Sênh nhướng mày cười, trong lòng rõ ràng rằng cô không muốn nói, ông ngầm hiểu trong lòng nên cũng không hỏi nữa, đưa đồ ở trong tay cho cô.
“Đây là trà sữa và miếng dán giữ nhiệt, uống chút đồ nóng cho ấm bụng, miếng dán giữ nhiệt nhớ dùng, đừng để bị lạnh.”
“Cái này, là ý của ai vậy?”
Tầm mắt của Tư Sênh lại bay đến phía sau Lỗ quản gia. Màn tuyết dày che đi tầm mắt, băng qua con đường dài vắng vẻ, cô nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở bên đường, màu đen, xa hoa sang trọng, một bên cửa sổ xe đang mở, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, nhưng lại không có cách nào nhìn rõ.
Đột nhiên, một cỗ cảm giác quen thuộc dâng lên trong tim, trong lòng Tư Sênh bỗng có cảm giác khô nóng không rõ nguyên nhân.
Kí ức bị che giấu nhiều năm như bị phá vỡ một góc, không thể khống chế được mà tuôn ra ngoài, như nước lũ, như thủy triều, ùn ùn kéo đến, khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Lỗ quản gia chỉ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng sâu thêm, nói: “Chỉ cần cháu nhận lấy, là ý của ai đều không quan trọng.”
“Cảm ơn.”
Tư Sênh nói một câu cảm ơn, nhận lấy trà sữa nóng và miếng dán giữ ấm.
“Đứa trẻ ngoan, chiếu cố cho bản thân thật tốt, trời lạnh lắm đấy.” Lỗ quản gia cười, nhìn Tư Sênh như nhìn con cháu trong nhà, khẽ thở dài một hơi, nói thêm: “Mặc dù là người ngoài, nhưng chúng ta cũng có chút giao tình, nếu như cháu có chuyện gì, tùy thời có thể đến tìm ta. Chỉ cần là việc ta có thể giúp thì cứ nói.”
Nói rồi ông đem số điện thoại của mình dúi vào tay Tư Sênh.
Tay của ông thô ráp nhăn nheo, lúc nhét tờ giấy vào, Tư Sênh hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút rốt cục cũng không có từ chối.
“Được.”
Gật đầu, Tư Sênh nâng môi cười với ông.
Lỗ quản gia lại dặn dò thêm vài câu rồi mới tạm biệt cô và rời đi.
Cuộc gặp gỡ và hơi ấm dịu dàng đột ngột tới khiến Tư Sênh có chút bất ngờ, khó có thể hồi thần.
Cô đứng im tại chỗ, vẫn luôn dõi theo Lỗ quản gia đang đi qua gió tuyết, sau khi ông lên xe, cô mới chậm chạp thu hồi tầm mắt.
Chiếc xe dần đi xa, đi đường vòng.
Tư Sênh lại đeo tai nghe lên, nhẹ giọng “alo” một câu.
“Sao thế?” Người đàn ông sốt sắng hỏi: “Đừng nói là ở đoàn phim bị ức hϊếp đấy nhé? Mẹ ơi, cứ nghĩ đến việc ở phim trường cô bị sai khiến khắp nơi liền thấy tức! Vô, cùng, tức!”
Tư Sênh không nhịn được cười ra tiếng, ý cười nhiễm trên mi đã hòa tan băng tuyết: “Không có gì, vừa gặp phải quản gia của bạn trai cũ.”
“Quản gia cái quỷ gì?” Đối phương theo bản năng phun ra một câu, sau đó ngây ra một chút, không thể tin nói: “Này…Không phải, với cái tính khí thối của kẻ cô độc như cô, mà lại có bạn trai cũ?”
Tư Sênh khẽ cau mày, cắn ống hút nhấp một ngụm trà, trà sữa ấm nóng trôi qua cổ họng, tràn vào dạ dày, đem đến một luồng hơi ấm sót lại.
Cô nói: “Ai mà không có một hai người yêu cũ?”
“Được được được.”
Đối phương thực sự cảm thấy vô cùng tò mò, phụ họa theo vài câu, nhịn không được bắt đầu bát quái: “Cô với bạn trai cũ là chuyện từ bao giờ vậy?”
Hỏi đến chuyện này, cả người Tư Sênh hơi khựng lại, cô ngước mắt lên, nhìn về hướng chiếc xe đã đi xa.
Trong mắt chỉ còn sót lại một mảnh tuyết trắng mênh mông cùng với con đường vắng vẻ hiu quạnh.
Một lúc lâu sau, cô nói: “….quên rồi.”
Bao lâu?
Đại khái, bốn năm năm gì đó đi….
Lúc gặp gỡ Lăng Tây Trạch, mới chỉ 19 tuổi.
------
Vì mình dịch đến đâu là đọc đến đó, không biết người trong điện thoại là ai nên tạm thời để xưng hô như vậy nha!!