Tiêu Thừa còn đè trên người tiểu nương tử, không bỏ được hơi ấm áp của nàng, bên ngoài lại kêu như đòi mạng: "Chủ tử, nên đi ——"
Hắn cầm chén trà bên đầu giường ném qua đó, phẫn nộ: "Thúc giục cái gì!"
Lại đưa mắt nhìn về phía Nhậm Khanh Khanh, thân thể mồ hôi đầm đìa, đôi mắt đẹp híp lại, tự nhiên là bị sướиɠ rồi.
Hắn lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nàng, lúc này mới chống người dậy, lấy khăn lau qua loa dục long, đứng lên khỏi giường.
Thấy nàng đưa lưng về phía hắn lười biếng nằm đó, không khỏi lại cúi xuống hôn, thấp giọng nói: "Thay quần áo cho ta."
Tiểu nương tử trên giường xoa xoa mắt, thuận theo đứng lên, làm thắt lưng hắn rối tinh.
Xiêm y nàng còn mở rộng, nhũ thịt lại lộ ra trước mắt hắn, phía trên còn có dấu tay, bầu vυ' vừa to vừa đỏ.
Buổi sáng bị hắn hút hết sữa, lúc này đã không còn căng sữa nữa.
Hầu kết Tiêu Thừa khẽ nhúc nhích, duỗi tay véo véo hai lần, thấy nàng nhăn mi, lúc này mới đưa tay lên, sờ đầu nàng: "Được rồi, ngủ đi."
Nàng không lưu tình chút nào, ngã xuống giường nhắm mắt lại.
Hắn bật cười, tùy ý sửa sang lại, cuối cùng trước khi Hà Thiên Sinh sốt ruột đến thượng hỏa, bước ra cửa.
Hắn liếc nhìn nội thị đang cúi đầu một cái, nâng bước chân đi.
Trong lòng Hà Thiên Sinh lại đang nôn nóng, Hoàng Thượng đã đăng cơ chín năm, còn chưa bao giờ đến muộn, chỉ sợ hôm nay đến chậm.
Nào biết Tiêu Thừa một đường cưỡi ngựa đến Kim Loan Điện, ở phủ thiên điện mặc thêm long bào, đi lên thượng triều, canh giờ còn thừa một đoạn.
—
Nhậm Khanh Khanh chỉ chờ hắn đi, đứng dậy đi đến tịnh phòng, chịu đựng ngượng ngùng dùng ngón tay moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong ra ngoài, hắn bắn quá nhiều, cũng may chỉ một lần. Nàng cầm khăn lau huyệt, lúc này mới chậm rãi đi đến mép giường.
Lúc này, Triệu ma ma gõ cửa, thấy trong phòng nàng có động tĩnh, đoán nàng muốn dậy: "Nương tử, canh giờ còn sớm, cần phải dậy?"
Nghe thấy có tiếng động, đẩy cửa đi vào. Chỉ thấy Nhậm Khanh Khanh đang ngồi trước gương đồng, nhìn vào gương chà sát cổ mình.
Bà hoảng sợ, vội vàng đi qua: "Nương tử, trên cổ còn bị thương."
Nhậm Khanh Khanh lắc đầu, há miệng thở dốc, làm ra khẩu hình "Ngứa".
Nơi nào là ngứa, là hắn lưu lại vết hôn quá sâu, nàng nhìn không được.
Chỉ lau trong chốc lát, đã lau nơi đó thành màu đỏ tím, nàng vẫn không ngừng.
Triệu ma ma thấy thần sắc nàng quái dị, cũng không dám mở miệng ngăn cản.
Qua một lát, Nhậm Khanh Khanh quay đầu, viết xuống mấy chữ trên tay bà, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bà.
Trong lòng Triệu ma ma chút kỳ quái, thành thật đáp: "Chủ tử ngừng thuốc tránh thai của nương tử rồi."
Lòng nàng bỗng trở nên bi thương, sắc mặt trắng bệch. Lần trước nàng hôn mê bất tỉnh, nên nghĩ lần đó không tự mình uống được.
Triệu ma ma nói: "Nương tử, chủ tử có tâm làm cho ngươi hoài thai con nối dõi, đây là một chuyện tốt."
Xưa nay tuy bà lạnh lùng, nhưng cũng từ trong cung ra, tự nhiên sẽ hiểu nếu hoài thai con của đế vương là một chuyện rất may mắn, nếu không, vì sao phi tần trong hậu cung lại đấu đá nhau như vậy vì hài tử.
Tiêu Thừa không thường đến hậu cung, mỗi lần đi đều có thuốc tránh thai ban cho, chỉ có nàng là ngoại lệ.
Nếu gặp may mắn, tương lai cũng có khả năng tiến cung. Chỉ là nàng đã từng có nhi tử, cũng hơi phiền toái, trong triều chưa từng thấy ai mang theo nhi tử tiến cung.
Nhậm Khanh Khanh nắm chặt tay, trên mặt vẻ tươi cười nhu hòa, trên giấy viết: "Hôm nay ta cũng muốn ra ngoài đi dạo."
Triệu ma ma thấy nàng nghĩ thông suốt, tự nhiên gật đật đầu: "Vậy nô tài đi cùng nương tử."
Nàng cúi đầu xuống, vẻ mặt không mấy rõ ràng.