Linh Ai Dã vừa rồi không khống chế được làm bậy khiến cho bản thân và mọi người suýt nữa rơi vào nguy hiểm nên hiện tại cảm thấy rất áy náy và sợ hãi. Lúc này nghe Liêu Huệ Lan nói vậy cô cũng không có tâm tình đâu để ý đến, nhưng Dương Minh Nhật thì lại khác.
Nghe Liêu Huệ Lan phủ định tính khả thi của ra lệnh cho nguyên tố, thân là người có khả năng này anh đương nhiên không nhịn được mà phản bác, “Cô không làm được cũng đừng cho rằng người khác không làm được. Trong sách nói rất rõ, cấp bậc cao nhất của điều khiển phép thuật là ra lệnh cho nguyên tố. Bởi vì đã từ rất lâu rồi không có ai có thể đạt được đến cấp độ này nên mới bị xem là truyền thuyết mà thôi!”
Có thể là bởi vì ngọn lửa đột nhiên dừng lại mà mọi người tạm thời thả lỏng. Chỉ cần vừa thả lỏng, bao nhiêu sợ hãi, lo lắng, tuyệt vọng, bi thương lúc trước đều không được kiềm nén nữa mà ồ ạt trào ra, tựa như muốn nhân cơ hội này giải tỏa bớt vậy. Liêu Huệ Lan lúc nãy còn kêu gọi mọi người nghĩ biện pháp, lúc này đã không khống chế được tâm tình của mình mà cãi nhau với Dương Minh Nhật.
“Cậu nói nghe hay lắm! Cậu đã từng thấy ai có thể ra lệnh cho nguyên tố rồi hay sao mà nói như đúng rồi vậy!?”
Dương Minh Nhật cười khẩy, “Đương nhiên là đã thấy! Không những thấy mà chính tôi còn có thể làm được điều đó kìa!”
Liêu Huệ Lan tức khắc trợn mắt kinh hãi, nhưng giây sau đã hừ một tiếng khinh thường, “Tôi nghĩ cậu bị nóng đến hỏng đầu rồi thì đúng hơn!”
“Cô!!!” Dương Minh Nhật thấy cô không tin thì tức giận, nhưng còn chưa kịp phản bác thì Linh Ai Dã lúc này đã lấy lại bình tĩnh đã mở miệng.
“Liêu Huệ Lan, tuy bình thường cô rất tự cao ngạo mạn, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, chuyện cô không làm được không có nghĩa người khác không làm được. Không chỉ Minh Nhật có thể ra lệnh cho nguyên tố khí, mà còn có tôi cũng có thể ra lệnh cho nguyên tố nước!”
Liêu Huệ Lan bị nói như vậy thì càng thêm phẫn nộ và cố chấp không tin, “Cái thứ mơ hồ như ra lệnh cho nguyên tố này, nhìn vào làm sao mà biết được rốt cuộc là ra lệnh hay đang dùng ma lực điều khiển chứ! Hai người thích nói gì mà chẳng được!”
Linh Ai Dã cười khẩy, “Vậy cô phóng nước và khí tới đây đi, có thể hay không tự cô cảm nhận!”
Thấy bọn họ vậy mà sắp động thủ đến nơi, Thần Phong không khỏi tức giận, đang tính ngăn bọn họ lại thì bên tay đột nhiên bị người giữ lấy. Anh nhìn qua, thấy Hàn Bội Bội âm thầm lắc đầu với mình thì hơi ngạc nhiên, nhưng rốt cuộc cũng nghe theo ý cô, tạm thời án binh bất động theo dõi tình hình.
Hàn Bội Bội biết, tuy Linh Ai Dã không ưa Liêu Huệ Lan, tính tình cũng thẳng thắn, nhưng trong trường hợp như thế này cô sẽ không biết rõ mà còn làm bậy, không hiểu lý lẽ vô cớ gây sự như vậy.
Quay lại với Liêu Huệ Lan, khi thấy Linh Ai Dã khinh thường cùng kiêu ngạo thách thức mình, cô nhất thời không giữ được bình tĩnh nữa, liền thực sự vận động ma lực, phóng ra một quả cầu khí và một quả cầu nước về phía hai người họ.
Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật đều không chút hoang mang, trên mặt mang theo bình tĩnh, thong dong cùng tự tin nhìn hai quả cầu lao đến, gần như cùng một lúc mở miệng, “Dừng lại!”
Ngay tức khắc, hai quả cầu đang lao vun vυ't kia đột nhiên dừng khựng lại giữa không trung. Liêu Huệ Lan không thể tin nổi trợn lớn mắt, vội vàng vận thêm ma lực cố gắng điều khiển cho hai quả cầu tiếp tục phóng về phía trước. Nhưng lúc này, hai quả cầu kia tựa như không phải do cô tạo ra vậy, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Liêu Huệ Lan sững sờ nhìn Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật, tuy rằng đang thấy tận mắt, cô lại vẫn không thể nào tin nổi chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
“Quay lại,” Linh Ai Dã nhìn Liêu Huệ Lan, đột nhiên mở miệng.
Quả cầu nước lập tức bay ngược về phía Liêu Huệ Lan. Cô vì quá kinh ngạc, nhất thời chỉ trơ mắt nhìn quả cầu nước của mình lao vυ't về phía mình mà không thể làm ra phản ứng. Nhưng Linh Ai Dã chỉ đơn giản là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Liêu Huệ Lan, tự nhiên cũng có chừng mực, đợi đến khi quả cầu nước chỉ còn cách Liêu Huệ Lan chưa đầy một gang tay cô liền ra lệnh cho nó dừng lại, sau đó giải tán nó.
Còn quả cầu khí kia thì đã bị Dương Minh Nhật giải tán từ lâu.
Linh Ai Dã nhìn Liêu Huệ Lan, “Bây giờ cô đã tin chưa? Cái chuyện mà cô không làm được ấy, cả tôi và Minh Nhật đều làm được. Thật buồn cười, lúc trước cô vẫn luôn so sánh mình với Bội Bội, muốn hơn thua với cậu ấy, bây giờ đến cả hai người bọn tôi cũng thua. Bội Bội tuy không thể ra lệnh cho nguyên tố, nhưng cậu ấy lại là người duy nhất có thể đối kháng trực tiếp với kẻ đã tạo ra ngọn lửa này, còn có thể điều khiển cả mặt trời! Còn cô thì sao? Ếch ngồi đáy giếng, bản thân mình không làm được liền khăng khăng là chuyện này vô lý! Sao cô không tự xem lại bản thân mình xem? Rốt cuộc là chuyện này vô lý hay là cô vô dụng?”
Linh Ai Dã càng nói càng hăng, tông giọng càng ngày càng nâng cao khiến cho lời nói mang đậm tính công kích và khích bác. Liêu Huệ Lan càng nghe thì lửa giận càng lớn, cảm thấy cô chính là đang trước mặt mọi người chê bai khinh thường mình. Đến tận cuối cùng, khi nghe thấy hai chữ vô dụng kia, Liêu Huệ Lan rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên.
“Câm miệng! Cô nói ai vô dụng chứ?! Ba người các cô làm được, tôi đương nhiên cũng làm được! Không phải chỉ là ra lệnh cho nguyên tố thôi sao?!”
Liêu Huệ Lan quay phắt sang trừng ngọn lửa, lửa giận trong lòng toàn bộ chuyển thành khí thế. Tự tin và khẳng định trong lòng dâng cao, bỗng dưng cảm thấy đám lửa trước mắt này cũng chẳng là cái thá gì cả, hoàn toàn có thể bị mình điều khiển.
“Cút hết đi cho ta!!”
Cô không tin mình không thể làm được! Nếu đám Linh Ai Dã có thể ra lệnh cho nước và khí, vậy cô cũng có thể ra lệnh cho lửa! Ai sợ ai chứ!
Linh Ai Dã nghe cô hét lên, ánh mắt khẽ lóe, mang theo chờ mong nhìn về phía ngọn lửa. Mà Thần Phong và những người khác lúc này cũng đã hiểu được dụng ý của cô, ánh mắt đồng loạt nhìn qua ngọn lửa.
Không để cho bọn họ chờ lâu, vài giây sau, ngọn lửa vẫn luôn đứng yên bắt đầu di chuyển. Nhưng lần này, nó không phải là lan dần về phía bọn họ nữa mà là ngược lại!
Nó, vậy mà thật sự đang dần ‘cút’ đi!
Nhìn thấy ngọn lửa đang chậm rãi nhỏ lại, ánh mắt cả bọn tức khắc sáng ngời, tuyệt vọng được thay thế bằng hy vọng, trở nên rực rỡ như sao trời. Thế nhưng, Liêu Huệ Lan thân là người làm ra chuyện này lại đối ngược với mọi người, trong mắt cô không phải là mừng rỡ hân hoan mà lại tràn ngập kinh ngạc và sững sờ.
Tuy rằng mới vừa rồi vì tức giận nên cô đã rất có khí thế mà ra lệnh cho ngọn lửa, nhưng cơ hồ vừa mới dứt lời, cô liền lấy lại được tỉnh táo, tức khắc ngộ ra chuyện điên cuồng buồn cười mà mình vừa mới làm, mọi sự tự tin ngay lập tức hóa thành bong bóng bay đi. Vậy mà, cô còn chưa kịp hối hận xấu hổ, ngọn lửa trước mặt đã tự động di chuyển ra sau, tự mình thu nhỏ lại.
Những gì đang xảy ra trước mắt khiến Liêu Huệ Lan không thể nào tin nổi. Trong một khoảnh khắc, cô thật sự đã hoài nghi mắt của chính mình. Cô thật sự có thể ra lệnh cho lửa sao? Hay đây chỉ là ảo giác của cô trước khi chết mà thôi?
Chỉ vì một lời nói bâng quơ của cô, ngọn lửa kỳ lạ nhưng có uy lực khổng lồ này liền cứ thế tự diệt chính mình?
“Sao… sao lại…” Liêu Huệ Lan ngơ ngác lẩm bẩm.
Nhưng chín người còn lại thì lại vô cùng vui mừng. Bọn họ ôm chầm lấy nhau, không nhịn được mà bật khóc. Chỉ mới giây trước thôi, bọn họ còn cho rằng bản thân chắc chắn sẽ phải chịu chết cháy không thể nghi ngờ, vậy mà bây giờ bọn họ lại sống sót trở ra!
Lúc trước kiềm nén không khóc để không ảnh hưởng đến người khác bao nhiêu thì hiện tại bọn họ liền thoải mái tự do mà khóc hết ra bấy nhiêu.
Linh Ai Dã rời khỏi vòng tay của Lâm Dạ Vũ, nhìn qua thấy Liêu Huệ Lan vẫn còn đang ngơ ngác đứng như trời trồng, không khỏi buồn cười tiến đến vỗ vai cô nói, “Thế nào? Hiện tại đã tin lời bọn tôi nói chưa? Ra lệnh cho nguyên tố hoàn toàn có thật, mà việc cô có thể ra lệnh cho lửa cũng hoàn toàn là thật.”
Liêu Huệ Lan nhìn qua người vẫn luôn đối nghịch với mình, mù mịt trong mắt dần tan, ngạc nhiên lẩm bẩm, “Cô… vừa nãy cô cố ý sao…?”
Linh Ai Dã phì cười một tiếng, không đáp lời mà quay sang nói với mọi người, “Lửa tắt rồi, chúng ta mau chạy ra khỏi chỗ này thôi.”
Đối với lời này, mọi người không có ai phản bác, ba chân bốn cẳng tức khắc chạy ra khỏi phạm vi ngôi nhà.
Đừng đùa! Bọn họ cũng không biết ngoài ngọn lửa thì tên kia còn chuẩn bị thêm gì khác không, cũng không biết hắn ta còn ở đây hay không, vì vậy tốt nhất vẫn nên bước ra khỏi phạm vi căn nhà gỗ. Trong trường hợp lại xảy ra chuyện gì, ít nhất lần này bọn họ đã có thể sử dụng phép thuật.
Vừa chạy ra khỏi đó, một âm thanh lập tức vang lên. Vì vẫn còn đang lo sợ tên kia còn ở đây nên mọi người không khỏi giật mình, giây sau mới nhận ra âm thanh kia là gì, trái tim liền thả lỏng xuống.
Thần Phong lấy thiết bị liên lạc ra, thấy đối phương là Hiệu trưởng, tâm đột nhiên dâng lên một cảm giác xấu, vội vàng ấn nghe.
“Hoàng tử! Mọi người đang ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Đã đến lượt thi đấu của chúng ta rồi, chỉ còn một phút nữa thôi, nếu không xuất hiện chúng ta sẽ bị tước quyền thi đấu vòng này!”