Đừng Rời Xa Nhau

Chương 36: Bị bán (free)

Lại là một hành trình dài đằng đẵng giống như hôm trước. Mụ Lam ngồi ở ghế phụ nói điện thoại liến thoáng với một người nào đó. Mụ nói rất nhỏ nhưng liên tục gật đầu rồi lại nhăn mặt. Được một lúc, mụ ta cười tươi rói, chốt một câu.

- Giao dịch thành công.

Xe vẫn bon bon trên đường, trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, chiếc xe lao nhanh đi trong cơn mưa. Suốt chặng đường, họ không hề dừng lại nghỉ chân hay ăn uống ở bất cứ nơi đâu.

Tầm bảy giờ tối, mụ Lam vứt cho Sở Nhan và Nhã Uyên hai cái bánh bao nguội ngắc cùng hai chai nước. Ánh mắt mụ ta dừng lại trên người cô bé rồi quay sang nói với gã béo đang lái xe:

- Con bé này nhìn cũng khá, mụ Xuân ở kỹ viện ra giá 15 triệu, tao nghĩ nên bán quách nó đi cho xong. Chứ để nó ở đây hoài phiền phức lắm.

Sở Nhan nghe vậy lập tức cất lời chen vào:

- Sao hai người không bán nó cho người đã mua tôi luôn? Có phải đỡ mất công đi đi lại lại không?

Mụ Lam nghe vậy chợt bật cười:

- Ừ nhỉ! Sao tao không nghĩ ra sớm hơn. Cảm ơn mày đã nhắc nhở. Có điều... bán cho gã kia thì phải nâng giá lên xíu nhỉ? Tao bán mày với giá 1 tỷ thì con bé này ít nhất cũng phải 50 triệu. Lão ta là trưởng trấn cơ mà.

Sở Nhan không muốn Nhã Uyên bị bán vào kỹ viện vì nếu vậy khi cô bỏ trốn sẽ rất khó đưa con bé theo. Cũng may mụ Lam cùng thằng béo chỉ là loại hám tiền nên không có nghi ngờ gì về gợi ý của cô. Chúng nghĩ Sở Nhan đơn thuần chỉ muốn có người quen ở bên khi bị bán đi thôi.

Ngồi lâu trên xe, cảm giác buồn ngủ ập tới đến mức cô không chống đỡ được. Sở Nhan nhìn sang phía bên cạnh thì phát hiện Nhã Uyên đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào. Trên mặt vẫn còn nguyên nét hoảng sợ lẫn tuyệt vọng.

Xe đi qua một vùng thôn quê nhỏ, cảnh vật nơi này còn hiu quạnh hơn cả căn nhà giữa nghĩa địa hôm trước. Xung quanh tối tăm mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy màn mưa trước đèn xe ô tô. Con đường gập ghềnh đầy ổ gà khiến cho chiếc xe run lên bần bật. Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, tiếng mưa ầm ầm như thác dội xuống mui xe.

Mãi cho đến sáng hôm sau, chiếc xe mới đi vào trấn Âm Dương. Con đường nhỏ nhấp nhô, bên cạnh trồng hai hàng mai trơ trụi trong gió lành lạnh. Thấy có xe ô tô, đám trẻ con đang chơi đùa trên hè phố nhanh chóng chạy ra xem, có đứa còn đuổi theo vừa ném đá về phía xe vừa bật cười khúc khích.

Thị trấn này nằm sâu trong núi, kiến trúc trong trấn nhuốm màu rêu phong hệt như cảnh vật trong mấy bộ phim truyền hình mà Sở Nhan đã từng xem. Sở Nhan nhìn hai bên đường để tính toán. Dường như chỉ có một con đường độc đạo để ra vào thị trấn này, không biết phía sau còn có lối mòn dẫn lên núi hay không.

Lúc cô đang suy tính thì gã béo đã dừng xe trước cổng của một ngôi nhà lớn. Bên ngoài treo đèn l*иg màu đỏ. Một ông già độ chừng sáu mươi tuổi tập tễnh chống gậy bước ra ngoài, theo sau ông ta là tám người phụ nữ trẻ măng, có người còn ôm cái bụng bầu to tướng liếc nhìn Sở Nhan đang ngồi trong xe bằng ánh mắt ghen ghét.

Sau đó Sở Nhan cùng Nhã Uyên bị lôi vào trong, lão già đủng đỉnh ngồi xuống cái ghế đối diện cô rồi bắt đầu âm thầm đánh giá. Thằng béo đon đả chào hỏi, mụ Lam liếc mắt nhìn Sở Nhan rồi bắt đầu hét giá hy vọng kiếm thêm chút đỉnh.

Lão già hết nhìn Sở Nhan lại ngó sang Nhã Uyên, dường như lão cảm thấy thằng béo thao thao bất tuyệt nhiều quá nên khẽ ra hiệu cho hắn ta im miệng lại. Mụ Lam hiểu ý, huých nhẹ vào người thằng béo, hắn lập tức im ngay.

Bầu không khí ngột ngạt bủa vây khiến cho Sở Nhan rất đỗi khó chịu. Lão già chợt đưa bàn tay thô ráp ra sờ lấy mặt Sở Nhan rồi nở nụ cười móm mém.

- Đẹp lắm. Rất đẹp. Người đâu. Đưa cửu phu nhân vào trong nghỉ ngơi.

- Khoan đã.

Sở Nhan đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của lão.

- Nếu ông chịu mua cả cô bé này về làm người hầu cho tôi thì tôi sẽ ngoan ngoãn làm vợ ông.

Lão già nghe thấy vậy thì mừng ra mặt, gật đầu nói với mụ Lam:

- Bao nhiêu?

Mụ Lam mỉm cười đáp:

- Không đắt. 100 triệu.

Lão già khẽ cau mày:

- Bớt đi.

Mụ Lam lắc đầu, kiên quyết nói:

- Không bớt một xu. Để được mỹ nhân đây cam tâm tình nguyện hầu hạ thì 100 triệu có là gì hả Tần lão gia.

Tần Khang nghe Lam Đào nói liền quay sang, híp mắt nhìn Sở Nhan, cười khả ố:

- Được. Một trăm thì một trăm. Mau đem hai người họ vào trong.

Lão Tần vừa dứt lời, một đám người hầu liền đi đến lôi Sở Nhan cùng Nhã Uyên vào phía trong nhà. Sở Nhan được dẫn vào một căn phòng lớn có dán giấy đỏ bên ngoài, hai chữ song hỉ được cắt bằng giấy màu khiến cô cảm thấy gai ốc nổi lên khắp người.

Họ đưa cô một chai nước để uống rồi kéo Nhã Uyên đi sau đó đóng chặt cửa khóa bên ngoài. Sở Nhan dù muốn giữ con bé lại cũng chẳng thể được bởi cô chưa chính thức gả vào đây nên không có quyền ra lệnh cho đám người hầu.

Sở Nhan thở dài một tiếng rồi quay lại quan sát căn phòng. Trong phòng có một chiếc giường và một bàn trang điểm lớn theo phong cách cổ xưa. Đối diện bàn trang điểm là ô cửa sổ nho nhỏ. Phía sau nữa là phòng tắm. Sở Nhan mệt mỏi nằm xuống chiếc giường lớn, cứ thế cô thϊếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, đám người làm đem đồ cưới đến phòng Sở Nhan, một cô hầu lên tiếng mỉa mai:

- Cô may mắn lắm mới được lão gia nhìn trúng đấy. Có người quỳ xuống xin được làm vợ lẽ của ông ấy mà còn bị từ chối rồi đuổi đi kia kìa.

Sở Nhan không thèm để ý đến lời cô ta nói. Cô đứng dậy, theo một cô hầu khác vào trong tắm rửa. Chừng một tiếng sau, Sở Nhan khoác lên mình chiếc váy cưới cổ truyền màu đỏ, tóc búi cao, trên đầu cài đủ thứ trâm vàng trâm ngọc.

Đây đã là lần thứ ba cô mặc váy cưới. Cô hầu kia tiến đến đội chiếc khăn voan mỏng màu đỏ lên đầu Sở Nhan. Dưới tay áo dài, cô nắm chặt cây bút bi. Sở Nhan hạ quyết tâm, vào đêm động phòng, cô sẽ gϊếŧ chết lão già háo sắc đó rồi bỏ trốn. Thế nhưng Sở Nhan chưa kịp làm gì thì biến cố đã xảy ra.