Trong mắt Hách Liên Tề ánh lên tia hoảng hốt.
- Vì sao?
Sở Nhan phát hiện ra, khi hỏi câu ấy, ngón tay anh cũng run lên, rất khẽ khàng nhưng cô lại cảm nhận rất rõ. Sở Nhan bật cười thành tiếng.
- Rất đơn giản. Chán rồi. Ở cạnh anh lúc nào tôi cũng gặp xui xẻo.
Thời gian như ngừng trôi. Tất cả chìm vào tĩnh mịch. Hách Liên Tề đau xót nhìn vào mắt cô.
- Em nói dối.
- Tôi không nói dối. Có biết vì sao tôi bị bắn dẫn đến sảy thai không? Là tôi cố tình đấy. Tôi không muốn sinh con cho người đàn ông mà mình không yêu.
Hách Liên Tề không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, ánh mắt của Sở Nhan rất lạnh, nó khiến anh cảm thấy người trước mặt không phải cô gái mà anh đang yêu.
- Con của tôi có tội tình gì?
Hách Liên Tề nghiến răng, gằn mạnh từng chữ. Ngón tay Sở Nhan bị anh siết đến đau buốt. Cô nhìn anh, cười khẽ:
- Không có tội, chỉ là nó chọn nhầm cha.
Hách Liên Tề đưa hai tay ghì chặt vai cô. Hơi thở gấp gáp phả lêи đỉиɦ đầu cô.
- Không có đứa trẻ nào được lựa chọn cha mẹ của mình cả. Em cũng vậy.
Câu cuối cùng của Hách Liên Tề lọt vào tai khiến trái tim Sở Nhan tan nát. Đúng! Cô không được chọn cha nhưng nỗi day dứt, tội lỗi khiến cô không thể lờ đi mà tiếp tục ở bên anh được nữa. Sở Nhan hờ hững nhìn Hách Liên Tề. Nỗi đau nơi bả vai chẳng thấm tháp gì so với vết thương đang rỉ máu trong tim.
- Người tôi yêu tên là Vân Tề. Không phải anh. Tôi quyết định lấy anh cũng chỉ vì gương mặt anh có vài phần giống người đó. Đến tên cũng vậy. Mỗi lần chúng ta ân ái, tôi đều coi anh là anh ấy. Từ đầu tới cuối tôi chưa từng yêu anh.
L*иg ngực Hách Liên Tề bắt đầu phập phồng lên xuống. Anh chưa bao giờ muốn gϊếŧ người như lúc này. Anh yêu cô như thế, lẽ nào cô không cảm nhận được dù chỉ một chút thôi sao. Hách Liên Tề không ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành thế thân của kẻ khác.
Thì ra “anh” mà cô hay gọi trong mơ chính là Vân Tề chứ không phải anh. Hách Liên Tề đứng dậy, cả cơ thể cao lớn chợt chao đảo, sắc mặt anh tái mét, nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện.
- Không thể nào…
Hách Liên Tề khó khăn thốt ra ba chữ này một cách yếu ớt. Sở Nhan đờ đẫn nhìn anh:
- Chúng ta chẳng phải như nhau sao? Anh coi tôi là thế thân của Hiếu Khanh, tôi xem anh là Vân Tề.
Sắc mặt Hách Liên Tề cắt không còn giọt máu. Có lẽ anh thật sự không còn chút sức lực nào, liên tiếp lùi ra sau mấy bước. Cho tới khi cả người chạm vào cánh cửa thủy tinh.
Một giây sau, Hách Liên Tề vung nắm đấm, đấm mạnh lên cửa sổ. Thủy tinh vỡ vụn, phát ra một thanh âm tan nát đến chói tai. Rồi sau đó, từng ngón tay anh đẫm máu. Sở Nhan nhắm chặt mắt lại quay mặt đi chỗ khác, kìm nén nỗi đau như từng lưỡi dao đυ.c khoét trái tim.
- Em từng nói em yêu tôi. Không nửa lời gian dối.
Thanh âm vô lực như bị ai cắn đứt khí quản của Hách Liên Tề chợt vang lên.
- Là do anh ngây thơ nên tin vào mấy lời mật ngọt đó thôi.
Nỗi đau đớn quét qua hô hấp, khiến cả ngực Hách Liên Tề cũng bất giác nhói lên. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy bản thân đã thua thảm bại trước một người đàn ông khác. Tên Vân Tề kia khiến anh căm hận, anh thề là cho dù có phải đào ba tấc đất lên cũng nhất định tìm cho bằng được hắn.
Người ngoài nhìn vào luôn nghĩ Hách Liên Tề lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng họ lầm rồi. Anh cũng chỉ là một con người bình thường, anh cũng có cảm xúc, cũng biết vui buồn hờn giận, cũng đau thương, cũng bất lực như bao người khác.
Anh không phải đấng toàn năng, có những chuyện dù anh muốn vẫn chẳng thể thay đổi. Đặc biệt, khi đứng trước tình yêu, tuy đã biết là sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng anh vẫn nhu nhược, quyến luyến cô không nỡ xa rời. Sở Nhan nhắm mắt lại, chìm xuống vực sâu tối tăm, mù mịt để rũ bỏ tất cả khổ đau…
Một lúc sau, cô đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cẩm Nhi từ xa đi lại, vừa nhìn thấy Sở Nhan con bé đã vui mừng chạy ùa đến định ôm lấy chân cô nhưng Sở Nhan đã lách người qua một bên, tiếp tục bỏ đi. Cô không dám nán lại lâu thêm nữa. Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Bé con thấy mẹ không để ý đến mình, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, vội vàng chạy theo. Bước chân của Sở Nhan cũng trở nên gấp gáp hơn. Cẩm Nhi không buồn suy nghĩ, nhào tới, ôm chặt lấy một chân cô từ phía sau.
- Mẹ ơi! Đừng đi.
Cánh tay nhỏ bé của Cẩm Nhi cũng đang run rẩy giống như giọng nói của con bé vậy. Bé con sợ sẽ bị mẹ bỏ rơi một lần nữa. Cuối cùng Sở Nhan cũng trở thành bộ dạng mà bản thân ghét nhất. Một người không có trái tim. Cô đẩy bàn tay bé nhỏ đang ôm chân mình ra, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Hách Liên Tề thất thần đi ra khỏi phòng bệnh thì thấy Cẩm Nhi đang khóc thét lên. Anh đi lại ôm lấy con bé rồi nhanh chóng đuổi theo Sở Nhan. Khi Hách Liên Tề xuống dưới tầng, chiếc xe taxi chở cô lao vυ't ngang qua anh và bé con.
- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ rơi Cẩm Nhi mà.
Hách Liên Tề hoàn toàn gạt bỏ đi sự tôn nghiêm của mình, không ngần ngại từ phía sau đuổi theo chiếc xe nhưng nó vẫn không dừng lại. Anh cắn răng liều mạng ôm con chạy theo mặc cho vết thương trên lưng đã bắt đầu rỉ máu khiến anh đau điếng, nhưng làm sao so được nỗi đau trong tim anh lúc này.
Cuối cùng, Hách Liên Tề không chạy nổi nữa, anh đứng lặng giữa đường khuya, máu trên vết thương ở lưng chảy ra, thấm vào áo. Gió thu nổi lên, Hách Liên Tề ôm chặt lấy Cẩm Nhi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt điển trai xanh xao, mệt mỏi ấy. Có những người đi làm về khuya, cứ vài ba người lại có người quay đầu nhìn cha con anh. Bé con đã khóc khản cả cổ, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cuối con đường.
Ở một góc khác của thành phố.
Sở Nhan ngồi trong xe, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn vào trong gương chiếu hậu. Người tài xế thấy rất rõ. Từ lúc lên xe tới giờ, hốc mắt cô vẫn đỏ rực. Cho tới khi có hai bóng hình đập vào gương. Người tài xế sửng sốt, khẽ hỏi:
- Cô gì ơi? Hình như chồng con cô đang chạy theo sau kìa. Cô có cần dừng xe không ạ?
Sở Nhan bịt chặt miệng ngăn không cho bản thân khóc thành tiếng. Nỗi đau cứ thế xuyên thẳng vào tim. Bàn tay phải của cô siết chặt mảnh thủy tinh vỡ mà ban nãy lấy được trong phòng bệnh. Máu tươi bắt đầu rỉ ra, thấm đẫm vạt áo của cô, nhỏ tí tách xuống sàn xe. Đau đớn là cách tốt nhất để nhớ những gì đã mất. Vì chỉ có biết đau, người ta mới hiểu thế nào là đánh mất. Sở Nhan dường như nghe thấy Hách Liên Tề ở phía sau gào thét:
- Sở Nhan! Mau dừng xe…
Mỗi một tiếng gọi đều đâm sâu vào trái tim cô, khiến cô không sao thở nổi. Chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, Sở Nhan buông mảnh thủy tinh ra, đưa bàn tay đầy máu lần tìm di động trong túi áo.
- Alo, con nghe.
- Mày mau đến bệnh viện đi. Sở Nhiên… không xong rồi.