Đừng Rời Xa Nhau

Chương 12: Venice. Nơi tình yêu bắt đầu (free)

Nước Ý nằm ở phía Nam Châu Âu và là một trong những quốc gia đông dân nhất ở châu lục này. Ý có vị trí địa lý rất đặc biệt, sở hữu các địa hình đa dạng, từ những bãi biển trải dài đến các rặng núi nhấp nhô, từ những ngôi làng nhỏ nguyên sơ đến vùng núi lửa còn hoạt động.

Ý từ lâu đã được xem là điểm đến nổi tiếng bậc nhất trên thế giới, một kho tàng du lịch tập hợp đủ các yếu tố của một hành trình khám phá hoàn mỹ với cảnh quan đẹp, văn hóa lâu đời, kiến trúc cổ kính, giàu nghệ thuật và đặc sắc về ẩm thực.

Thành Venice của Ý vốn là thủ đô của những câu chuyện lãng mạn và là trung tâm du lịch nổi tiếng trên thế giới. Venice hấp dẫn du khách bởi nơi đây có đến 150 đường thủy, 400 cây cầu và hàng trăm cung điện, quảng trường được xây dựng từ thế kỷ thứ 16 và 17.

Hai bên đường phố, tất cả người dân đang reo hò, ca hát, nhảy múa, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ phấn khích và vui sướиɠ. Sẽ không ai nghĩ đến, một nơi tràn ngập hạnh phúc thế này lại chứa đầy tội ác, liên hợp quốc và chính phủ toàn thế giới đều đau đầu với những thủ lĩnh cầm đầu tổ chức mafia ở nơi đây.

Tại một biệt thự cổ, người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen đang dùng ống nhòm để quan sát sự náo nhiệt của đường phố.

- Lão đại, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.

Quản gia già gõ cửa sau đó dùng âm thanh vừa phải mà nhắc nhở. Người đàn ông kia không nói gì, xoay lưng lại. Anh ta có cặp lông mày hình lưỡi kiếm, đôi mắt màu xanh lam đẹp đến mức khiến người đối diện phải thốt lên câu tán thưởng. Gương mặt hoàn hảo không toát lên vẻ tà mị, lạnh lùng mà là vẻ ngông cuồng, độc tôn, khí khái của một người có thể nắm trong tay thiên địa, là vương giả của trời đất.

Anh ta chính là Hoắc Dạ, lão đại của Hoắc gia và là một trong ba người có sức ảnh hưởng nhất Đông Lăng bên cạnh Hách Liên Tề và Nguyệt Trân. Đồng thời, anh cũng là thủ lĩnh của băng đảng mafia nổi tiếng nhất ở Ý. Hoắc Dạ nghe quản gia nói vậy, chỉ im lặng, chậm rãi đi ra ngoài xe.

...

Máy bay tư nhân chở Hách Liên Tề và Sở Nhan đang trên đường tới Venice.

Vốn dĩ chuyến công tác này chỉ có mỗi Hách Liên Tề đi nhưng vì muốn kế hoạch sắp tới thành công, anh đành dẫn Sở Nhan theo. Trên ghế sofa lớn, Sở Nhan đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi cô rất nhiệt tình, lúc nào cũng tìm cách bắt chuyện với anh để gặng hỏi về những sự việc đã xảy ra đêm cô say rượu nhưng Hách Liên Tề vẫn im lặng không thèm trả lời. Rảnh rỗi không có việc gì làm, Hách Liên Tề lấy một tờ báo ra đọc, tầm mắt vô ý rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đang nằm bên cạnh.

- Mau dậy đi. Sắp đến nơi rồi.

Đang ngủ say, Sở Nhan nghe anh nói một câu nhưng cô không quan tâm, chỉ duỗi thẳng cánh tay ôm lấy thắt lưng anh. Sở Nhan mơ thấy một giấc mộng đẹp. Trong mơ, cô đang nằm trên chiếc giường rất lớn, bốn phía là những con gấu bông mềm mại, đáng yêu, cô nhịn không được mà ôm lấy chúng.

Lúc này, Hách Liên Tề có một mong muốn mãnh liệt là đem cô nàng này ném qua cửa sổ nhưng anh chợt nhớ đến những lời căn dặn của Cẩm Nhi trước khi lên máy bay.

Bé con đó đã cảnh cáo. Nếu anh khiến chị xinh đẹp của nó buồn thì sẽ không thèm gọi anh là ba nữa. Hách Liên Tề tất nhiên là tin con bé nói được làm được. Hách Liên Tề anh xưa nay không sợ ai ngoài cô con gái bảo bối của mình.

Máy bay tư nhân hạ cánh xuống phía sau một biệt thự khổng lồ, hai bên đường đều có những người hầu đứng đón. Hoắc Dạ đứng chờ cũng đã lâu, cánh cửa cabin vừa mở ra, tất cả mọi người đều thoáng giật mình sửng sốt bởi vì… Hách Liên Tề đang bế một người phụ nữ trên tay.

Sở Nhan vẫn đang ngủ say như chết, cả người như khối cao su dán chặt vào ngực anh. Cảnh này không chỉ khiến mọi người được một phen hoảng sợ mà ngay cả Hoắc Dạ đứng cách đó không xa cũng hết sức ngạc nhiên.

- Tề! Lâu rồi không gặp.

Hoắc Dạ chậm rãi đi tới trước mặt cậu bạn thân, hành lý đã được người hầu cầm đi.

- Lâu rồi không gặp.

Hách Liên Tề gật đầu chào Hoắc Dạ một cái liền xoay người đi về hướng xe. Hoắc Dạ cũng nhanh chóng bước theo sau.

...

Khách sạn Luxury nằm ở khu vực phồn thịnh nhất của Venice và là một trong những khách sạn xa xỉ nhất tại nơi này.

Sau khi Sở Nhan thức giấc, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng xa hoa. Cửa phòng bị một bàn tay to lớn đẩy ra, ngay sau đó một người đàn ông quấn độc một chiếc khăn tắm bước vào phòng.

Sở Nhan nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Hách Liên Tề dĩ nhiên nhìn ra Sở Nhan đang xấu hổ nhưng bây giờ anh không có hứng thú trêu chọc cô mà chậm rãi đi tới bên một chiếc ghế da rất to rồi ngồi xuống, sau đó châm lửa đốt một điếu xì gà, giọng điệu nhẹ nhàng mà nói:

- Tôi còn tưởng cô chết luôn rồi cơ.

- Đây là chỗ nào? Anh... anh có làm gì với tôi không hả?

Sở Nhan thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Cô vô thức lùi lại phía sau. Hách Liên Tề nghe Sở Nhan hỏi xong, lại thấy cô toàn thân căng thẳng, giống như một con nhím nhỏ thì không khỏi bật cười sau đó anh đứng lên đi đến kề sát tai cô, cất lời trêu chọc:

- Bây giờ cô mới đề phòng không phải quá muộn rồi sao?

- Hả? Anh tới gần tôi như vậy làm gì?

- Làm gì? Chẳng phải cô rất muốn biết tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Sở Nhan lập tức túm lấy tay anh, sốt sắng hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh mau nói cho tôi biết đi.

Hách Liên Tề như cố ý trêu đùa cô, khẽ mím môi:

- Tôi… đã thay đồ cho cô.

- Cái gì? Tức là anh đã thấy hết rồi.

Sở Nhan há mồm kinh ngạc nhìn Hách Liên Tề.

- Phải. Cái gì không nên thấy cũng thấy rồi.

Sở Nhan cảm thấy mình không ngồi nổi nữa, cô nằm vật ra giường, im lặng không nói câu nào. Thấy thái độ khác thường của cô, Hách Liên Tề cũng ngả người xuống giường. Vốn dĩ muốn trêu cô tiếp nhưng hành động tiếp theo của Sở Nhan khiến anh lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng hốt.

Lưng Hách Liên Tề vừa chạm vào ga giường, Sở Nhan đã bật dậy, ngồi đèn lên người anh. Sau đó cô với lấy cái gối bên cạnh, quật túi bụi vào mặt Hách Liên Tề, miệng liên tục gào lên:

- Cái tên háo sắc chết tiệt này. Sao anh có thể làm thế với tôi? Đồ khốn kiếp!

Hách Liên Tề thật sự đã bị Sở Nhan làm cho giật mình. Nhưng điều khiến anh quan tâm lúc này không phải là cơn đau trên mặt mà là cỗ nhiệt từ thằng em bên dưới đang dần xâm chiếm cơ thể anh.

Cũng không thể trách Hách Liên Tề được, vốn dĩ anh cũng đâu muốn bị vậy. Ai kêu Sở Nhan ngồi đè lên thằng nhỏ nhà anh.

Đã vậy, để có thể đánh mạnh hơn, mỗi lần xuống tay Sở Nhan đều rướn người lên lấy đà sau đó mới đập xuống. Hành động này càng khiến máu huyết trong người Hách Liên Tề sôi sùng sục, cả cơ thể như muốn nổ tung.

Anh nắm chặt lấy tay Sở Nhan sau đó xoay người đè cô xuống. Sở Nhan vẫn chưa có ý định buông tha cho Hách Liên Tề. Cô không thèm để ý đến tư thế ám muội giữa hai người, miệng vẫn liên tục chửi mắng:

- Hách Liên Tề! Anh là tên khốn nạn. Tôi nguyền rủa anh ra đường giẫm phải phân. Đi vệ sinh hết giấy. Đang tắm thì hết nước. Ăn cơm nghẹn… ưm…

Câu cuối cùng còn chưa kịp nói xong thì môi cô đã bị Hách Liên Tề khóa lại. Sở Nhan trợn tròn mắt nhìn anh, giơ tay muốn túm lấy tóc Hách Liên Tề giật ra nhưng ý định này đã bị anh đoán được. Hách Liên Tề giữ chặt lấy hai tay Sở Nhan. Một lúc sau anh mới buông tha cho đôi môi của cô. Sở Nhan bị anh hôn đến đỏ cả mặt, suýt thì tắt thở. Khi này, Hách Liên Tề mới lạnh giọng nói:

- Còn la một câu nữa tôi sẽ lập tức ném cô xuống dưới. Nói cho cô hay, bây giờ cô đang ở tầng 50 của khách sạn, nếu bị rơi xuống đất thì sẽ như thế nào nhỉ? Có muốn thử không?

Nói rồi Hách Liên Tề đứng bật dậy, bế ngang Sở Nhan lên rồi chậm rãi đi ra ngoài ban công. Sở Nhan sợ muốn rớt tim ra ngoài nhưng không dám la hét bừa bãi, cô vội đưa hai tay hôm chặt lấy cổ Hách Liên Tề, cố giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói với anh:

- Tôi sẽ không la nữa. Anh làm ơn hãy thả tôi xuống đi.

Hách Liên Tề đâu dễ buông tha cho cô như vậy, anh đi lại sát lan can, giả vờ hiểu sai ý câu nói của Sở Nhan.

- Nếu cô đã muốn tôi thả thì được thôi. Lên đường bình an.

Sở Nhan biết mình đã dùng sai từ, cô hoảng hốt ôm chặt lấy cổ anh.

- Không phải. Ý tôi là anh hãy mang tôi về giường đi.

Cảm thấy có gì đó không đúng, Sở Nhan tiếp tục sửa lại lời nói:

- Anh làm ơn buông tha cho tôi. Hãy mau đưa tôi rời khỏi chỗ này. Được không?

Hách Liên Tề bị thái độ của Sở Nhan chọc cho bật cười, cũng không muốn trêu cô nữa, anh quay người bế cô vào trong.