Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 36

" Em gọi gì nào....gọi lại anh nghe.."

Hai tay anh giữ lấy eo hung hăng vận động thân mình, nhịp điệu cứ tăng lên không giảm Kiều Hạnh muốn bỏ cuộc bây giờ cô đã biết làʍ t̠ìиɦ nó có cảm giác như thế nào rồi, cô chịu thua....

" Huhu....em....bỏ cuộc...."

" Hử?....Gọi lại lần nữa cho anh nghe đi bảo bối..."

" A....ưʍ....Huhu....chồng....xin anh...xin...dừng lại có...được không..."

" Vợ yêu....mới chỉ bắt đầu thôi...em thời gian còn dài lắm..."

" Cho anh....a...bảo bối...."

Kiều Hạnh vừa khóc vừa xin tha nhưng thú tính người đàn ông này càng ngày càng bành trướng, mạnh mẽ đâm thúc niết chày từng cái từng cái giã xuống khiến cô điên đảo thần hồn, cái miệng nhỏ vô lực chỉ thỉnh thoảng rỉ rên lên vài tiếng. Cả hai đều sa lầy vào du͙© vọиɠ, thân thể hoạt động liên tục giao hòa với nhau, người thì mềm nhũn người mê màn kẻ lại hăng hái cày cấy....

Mấy giờ sau...

Không biết đã cao trào bao nhiêu lần, lúc này Kiều Hạnh đã kiệt sức đến mức ngất đi, Dương Tuấn Kha chậm lại động tác vào một lần sau cùng,....rồi rút vật nam tính của mình ra khỏi người cô.

Ga giường đã bị hai người làm đến nhăn nhó dính ướt, anh bế cô lên đi vào nhà tắm rồi làm sạch cơ thể cho cả hai, mặc quần áo vào bế bổng cô đi sang một phòng khác ngủ.

Hôm sau lại một ngày mới nữa bắt đầu, Nghi Mạch được Châu Duật Thần đưa tới trường để học, hôm nay cô học từ sáng tới trưa mới tan.

" Trưa tan học, anh tới đón em phải ngoan đợi anh tới không được đi lung tung nghe chưa? "

" Dạ em biết rồi mà, anh cứ như ông cụ non ấy nãy giờ cứ dặn em miết "

" Vì em ngốc quá cứ em anh lo thôi, em coi để ý người lạ đừng tiếp xúc kẻo bị như lần trước là anh nhốt em ở nhà luôn đó "

" Nhốt á? Em tin anh sẽ không làm vậy, anh yêu em vậy mà hihi "

" Chịu thua em luôn thôi vào học đi, anh đi làm đây "

" Moa! Yêu anh "

" Ha ngốc...anh cũng vậy "

Nghi Mạch vào trong đến lớp học, hôm nay cô không thấy Hạnh đi học bình thường Kiều Hạnh là người đi sớm nhất nay giờ giáo viên đã điểm danh mà không thấy bóng dáng cô ấy đâu, không biết cô ấy vắng học là có chuyện gì không? Hay là bị bệnh rồi? Cô suy nghĩ thì bị tiếng gọi điểm danh của giáo viên cắt ngang.

" Hạ Nghi Mạch! "

" Dạ! Có em ! "

Nghi Mạch đâu có biết cô bạn của mình tối hôm qua bị anh bạn trai hành đến mức ngất xỉu giờ vẫn còn nằm ngủ trên giường chưa tỉnh.

" Ư...."

" Mấy giờ rồi ? "

Kiều Hạnh chậm rãi mở đôi mắt tỉnh dậy, miệng kêu lên một tiếng rồi hỏi, giọng nói nam tính vang lên bên tai cô.

" Dậy rồi à? Ngủ xíu nữa đi bảo bối, giờ mới 7h thôi "

" 7h??? Chết .....trễ học mất rồi "

Cô hoảng loạn muốn dựng người ngồi dậy nhưng cơ thể bị hai tay khỏe khắn của Dương Tuấn Kha ôm chặt, làm cô không nhúc nhích được Kiều Hạnh quay mặt lại đối mặt với anh cô mở to đôi mắt hai mí của mình có chút giận dữ.

" Anh buông em ra em trễ học rồi "

" Không cần đi, lúc nãy anh có gọi cho trường xin phép em nghỉ buổi hôm nay rồi, ngoan ngoãn nằm nghỉ đi em đi không nổi đâu "

" Anh xin phép rồi? Heizzz....tại anh hết đó ghét anh em ghét anh "

" Càng ghét chứng tỏ càng yêu, hôm qua em cũng nhiệt tình lắm đấy làm anh yêu muốn ch*t. Cục cưng ngoan nghe anh ngủ thêm lát nữa, buổi chiều anh dắt em đi gặp ba mẹ anh"

Kiều Hạnh nghe tới đây tròn mắt lên nhìn anh ngạc nhiên, thông báo bất ngờ như thế này cô không đỡ kịp gặp ba mẹ của anh ư....cô có thể làm tốt không....

" Gặp ba mẹ anh ư, sao anh nói ba mẹ anh ở bên Mỹ mà? Giờ sao lại muốn dắt em đi gặp họ..."

Dương Tuấn Kha nhìn vẻ mặt nghi hoặc của cô anh mỉm cười yêu chiều đưa mặt sát tới mặt cô, chóp mũi cọ lên nhau, bốn cánh môi nữa hở nữa dính dạo đầu trêu chọc cô một chút, rồi hôn lấy si mê.

" Ưʍ...."

" Ba mẹ anh đúng là định cư ở bên Mỹ nhưng họ hôm nay sẽ về Việt Nam, anh cũng mới nhận được thông báo từ mẹ ngay lúc nãy thôi. Còn chuyện muốn dắt em đi gặp mặt họ là chuyện thường mà, em là bạn gái của anh nên dắt em ra mắt ba mẹ là chuyện sớm muộn thôi nên chiều nay gặp luôn. "

" Nhưng mà....em ngại lắm....em sợ mình không tạo ấn tượng tốt đẹp với hai bác....em không giỏi ăn nói, lại rất nhát người lạ anh biết mà..."

" Không sao có anh ở bên em, việc gì cứ để anh lo anh tin ba mẹ sẽ thích em mà, bé Hạnh nhà anh đáng yêu như này ai lại không thích chứ "

" Vậy....em sẽ cố..."

" Ừhm, anh tin em làm được tốt mà, thôi chợp mắt ngủ thêm xíu đi hôm nay anh rảnh có thể ở bên cạnh em nguyên ngày luôn"

" Anh không đi làm à? "

" Anh giao cho trợ lý xử lý rồi, hôm nay anh không muốn xa em ôm em như này mới là hạnh phúc "

" Hưh....anh dẻo miệng! "

" Miệng anh không chỉ dẻo mà còn linh hoạt trong việc hôn em nữa đó "

Nói rồi anh đưa mặt dụi dụi vào một bên mặt cô âu yếm yêu chiều, hai tay không yên phận mà chu du sờ soạn khắp cơ thể cô. Kiều Hạnh bật cười vui vẻ dung túng cho hành động của anh tận đáy lòng ở giây phút này cô thực sự hạnh phúc.

Cảm ơn vì đã yêu em, Dương Tuấn Kha hi vọng chúng ta sẽ hạnh phúc vui vẻ như này đến mãi mãi...hi vọng về tương lai....