Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 29: Những vết sẹo này là sao?

Hạ Nghi Mạch lái xe dừng trước cửa bệnh viện, có bác sĩ và người chờ sẳn họ đỡ anh từ xe đặt lên xe xe cấp cứu rồi đẩy vào trong, Châu Duật lúc này đang lâm vào tình trạng mê man, Nghi Mạch theo xe đi vào trong đến khu cấp cứu thì cô đã bị ngăn ở ngoài phòng, họ đưa anh và phòng phẩu thuật.

" Người nhà bệnh nhân không được vào, phiền đứng ngoài phòng đợi chúng tôi sẽ cố hết sức chửa trị cho bệnh nhân "

" Được, nhờ bác sĩ cứu chữa cho anh ấy "

30 phút sau.....

Cuộc phẩu thuật cũng đã xong, hoàn toàn thành công bác sĩ bước ra thông báo tình trạng của anh với cô, Nghi Mạch mới yên tâm bác sĩ nói anh còn hôn mê nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại, anh được di dời tới phòng bệnh riêng chăm sóc.

Hạ Nghi Mạch ngồi túc trực bên cạnh giường bệnh chờ anh tỉnh lại.

......................................................

Dương Tuấn Kha đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng anh cảm thấy thật khó chịu không vui vẻ gì.

Kiều Hạnh rốt cuộc cũng không chịu kể gì cho anh nghe hết, không chịu nói ra bất cứ đều gì, anh đau đầu canh cánh trong lòng, phải làm sao để em ấy vượt qua cái bóng ám ảnh đấy mà mở lòng tin tưởng anh chịu lắng nghe cà dựa giẫm vào anh đây?

Anh quay người đi tới giường ngồi xuống, nhìn cô gái đang ngủ ngoan, khó khăn lắm anh mới dỗ cô bé này ngủ được, anh sợ cô sẽ kích động mà mất không chế rồi sẽ có những hành động làm tổn thương mình anh xót lắm.

" Anh sẽ ở bên cạnh em khi em tỉnh lại sẽ thấy anh, bé ngốc anh nên làm sao mới tốt đây? "

Anh cầm lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó:

" Cậu về quê em ấy tìm hiểu thử xem, tìm hiểu tất cả cho tôi "

" Dạ được, tôi sẽ cố gắng anh đợi kết quả của tôi, thù lao thì vẫn như cũ nhé "

" Ừm "

Ngắt điện thoại anh bỏ nó sang một bên, nhẹ nhàng dở chăn lên chui vô chăn ôm lấy Kiều Hạnh, trong ánh mắt nhìn cô toàn sự dịu dàng yêu chiều trước khi nhắm mắt ngủ không quên hôn yêu cô một cái lên trán.

Không biết đã qua bao lâu lúc anh tỉnh lại thì đã không thấy bóng dáng của cô anh giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh. Trời đã sang tối anh đứng dậy đi tìm cô, bổng nhiên anh nghe tiếng nước xả phát ra từ trong nhà wc, anh chợt thở phào nhẹ nhỏm may quá em ấy còn ở đây không đi đâu.

" Kiều Hạnh em ở trong đó sao? "

Anh lên tiếng gọi đứng trước cửa phòng tắm ngó vào, Kiều Hạnh ở bên trong đang loay hoay tắm nước khi nghe giọng anh biết anh đã tỉnh thì liền trả lời.

Khi cô tỉnh lại trạng thái tinh thần đã ổn định lại bình thường rồi, do nhớ lại lúc hai tên kia chạm vào người cô Kiều Hạnh muốn tắm rửa sạch sẽ càng nghĩ càng cảm thấy bẩn.

" Dạ em đây, anh chờ một xíu em tắm sắp xong rồi "

Nhận được lời hồi đáp của cô anh chắc chắn cô đã ổn trở lại rồi, cô nhóc đã trở lại bộ dáng thường ngày vừa ngoan ngoãn vừa lịch sự, trả lời lại anh cũng Dạ ngoan ngoãn như vậy? Thật yêu mà.

Anh đưa tay ra muốn xem cửa có khóa hay không? Lỡ cô bé này vào tắm quên chốt cửa lại rồi sao? Phải thử mới được, tay cầm tay bắm cửa đẩy vào, cánh cửa mở ra đúng thật là quên chốt cửa lại nè.

Cửa mở ánh mắt anh tự động nhìn vào trong, Dương Tuấn Kha tròn mắt nhìn người phía trong Kiều Kiều một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh nhìn thấy hết.

Máu mũi anh theo đó mà chảy xuống, Kiều Hạnh quay đầy lại mới nhận ra mình đang bị anh nhìn liền hốt hoảng vội lấy tay che lấy cơ thể.

" Anh sao vô đây, đi ra đi em đang tắm, không được nhìn "

Hai mắt anh đột nhiên tức giận bỏ qua lời nói của cô mà xông vào, nắm lấy cánh tay đang còn ước của cô rồi nghiêm giọng hỏi:

" Những vết sẹo này là sao? Ai đã làm em ra thế này, nói cho anh biết là ai đã gây nên "

Anh giữ chặt tay cô quay lưng cô lại trước tầm mắt của mình, từng vết sẹo, vết bầm tím, bầm đỏ trải dài từ giữa lưng xuống đùi cô. Hiện tại anh chỉ muốn biết là người nào gây ra và quá khứ cô đã chịu đựng ngược đãi đến mức nào.

Chạm vào chúng anh nhận ra có những vết sẹo vết bầm đã gần lành hết nhưng nó vẫn còn để lại dấu vết mờ, có những dấu vết còn sưng lên là bị đánh bằng roi hay bằng cáu gì đây? Có những vết bầm tím để lại dưới đùi, trên mông cũng có những dấu vết dài, anh muốn điên lên bàn tay không chủ động mà bóp chặt cổ tay cô làm cô đau mà nhăn mặt kêu lên.

" Anh buông em ra, tay em đau "

" Anh xin lỗi "

Tuấn Kha thả tay Kiều Hạnh ra, đưa tay lấy cái áo choàng tắm trên bên cạnh mặt lên cho cô, rồi bế cô lên đi một mạch ra đặt cô ngồi xuống giường.

Kiều Hạnh ngồi im nhìn biểu hiện của anh, Tuấn Kha đi tới bên tường úp mặt vào trong cô ngồi khó hiểu nhìn bóng lưng ấy, hình như anh đang khóc thì phải?

Không phải anh thật sự khóc đó chứ? Vì cô à?

Đứng dậy đi tới gần rồi vòng tay qua ôm lấy bụng anh, dựa đầu vào lưng anh thở nhẹ một hơi rồi nói:

" Em không sao mà, những sẹo vết bầm này đều gần phai rồi, bây giờ không đau nữa chỉ hơi xấu thôi, không lẻ anh thấy nó xấu như thế liền không thích em nữa ư? Em thừa nhận trước giờ em vì chúng mà tự ti không dám mặt váy ngắn không dám bận áo lộ lưng, yên tâm khi nào em kiếm đủ tiền sẽ đi xóa chúng, anh không cần cảm thấy chúng nó xấu xí nữa"

" Dương Tuấn Kha quay lại nhìn em nào, em muốn nhìn thấy mặt anh "

Cô để ý thấy anh tự đưa tay lên mặt lau đi nước mắt trên mặt mình, trông thật vụng về ngốc nghếch. Anh quay người lại ôm lấy eo cô kéo về người mình ôm thật chặt gục đầu xuống vai cô dụi dụi vài cái rồi mới chịu đối mặt với cô.

" Anh không ép em nữa khi nào em muốn nói với anh thì hãy nói, em chỉ cần biết hiện tại em không còn cô đơn nữa không cần phải một mình chịu đựng mọi thứ, có anh ở đây mãi là chỗ dựa vững chắc là người luôn đưa tay nắm lấy tay em. "

Bốn mắt nhìn nhau không gian bổng trở nên lắng động, khí lạnh từ cửa sổ thổi vào lông mi cô run nhẹ môi khẽ cong lên mỉm cười. Cô buông anh ra đi tới chỗ bàn rút lấy khăn ướt rồi quay lại chỗ anh nhón chân lên ngẩn đầu cẩn thận lau sạch vết máu cam, lau hai cái khăn ướt mới sạch hoàn toàn, vò khăn thành một cục nắm trong lòng bàn tay, ngẩn mặt nhón chân hai tay câu lấy cổ anh kéo đầu anh hạ xuống rồi bất ngờ đặt lên anh một nụ hôn.

Dương Tuấn Kha ngạc nhiên thế mà em ấy chủ động hôn mình.

" Em biết rồi, em hiểu! Cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời em, nhưng mà sau này anh có không còn cảm giác với em thì xin hãy nói với em nhé, em sẽ tự rời đi không trách mà sẽ thật lòng chúc phúc cho anh "

Cốc!

" Em nghĩ lại bậy nữa, sẽ không có chuyện đó đâu anh đây chỉ sợ mai mốt em tìm được người trẻ hơn anh không cần anh nữa thôi "

" Sao thế được, tuy anh lớn hơn em 11 tuổi nhưng mà tuổi tác đối với em không quan trọng chỉ cần là người em thương em đều sẽ yêu hết lòng. Em là một người rất chung thủy đó, nói cho anh bí mật trước kia em có thích một người nhưng đó chỉ là sự rung động tuổi trẻ còn anh lại khác em bây giờ chỉ muốn chiếm anh làm của riêng, sẽ bám lấy anh không buông . "

" Ỏooo! Thật sao? Anh đối với em quan trọng như vậy à? Muốn chiếm anh làm của riêng còn bám dính anh không buông? HahHa, Kiều Kiều của anh thật đáng yêu mà "

" Hì hì chỉ có anh là nói em đáng yêu thôi à "

" Người yêu anh đáng yêu thật mà họ không có mắt nhận ra thôi mà cũng tốt em chỉ cần đáng yêu với một mình anh là được "

" Phì~ Hưmh.....ấy da bụng nhỏ của em đói rồi..."

" Bụng nhỏ đói rồi, muốn ăn gì? "

" Ăn lẩu "

" Được đi ăn lẩu "

" Ui nhưng mà quên tình hình bên phía Tiểu Mạch như thế nào rồi, để em gọi điện hỏi thăm thử mới được cậu ấy là bạn thân của em mờ không lo không được "

" Không cần gọi, bọn họ đã an toàn rồi lúc nãy Nghi Mạch có gọi cho anh hỏi tìn hình của em anh mới biết, Châu Duật Thần bị thương ở vai được phẩu thuật an toàn rồi hiện tại hai người họ đang ở bệnh viện tịnh dưỡng, ngày mai anh đưa em tới bệnh viện gặp họ "

" Dạ nghe anh! "

" Giờ thay đồ đi anh đưa em đi ăn "

" Vâng ! "