Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 18: Trêu chọc em là niềm vui ( h )

Châu Duật Thần cởi phăng từng cút áo xuống, một động tác nhanh chóng đem cái áo quăng xuống giường, căn phòng ngủ hiện tại không bật đèn sáng chỉ có ánh sáng màu vàng nhạt của chiếc đèn ngủ, cúi xuống hôn lấy đôi môi hồng nhạt của cô.

Hai đôi mắt, nhìn nhau lặn lẽ chấp nhận và động ý, qua ánh mắt tình cảm của hai người dần lộ rõ, ánh mắt ôn nhu thâm tình, ánh mắt dịu dàng vui vẻ, hai tay Hạ Nghi Mạch ôm lấy tấm lưng trần vững chắc của anh, để mặc tất cả suy nghĩ mà trầm say theo nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông mình yêu.

" Ưʍ..."

Buông tha môi cô, anh tìm đến những nơi khác mà hôn, hai cái má mềm này anh đặc biệt yêu thích thích đến mức muốn gặm cắn yêu thương chúng mỗi ngày chưa kể còn có hương thơm đặc biệt nữa, anh âu yếm hôn liền mấy cái liền lên hai má rồi khẽ hôn lên mũi, mắt và trán tất cả đều nhẹ nhàng và ôn nhu.

Nghi Mạch mắt nhắm mắt mở vui vẻ mà đón nhận, bất quá anh hôn như vậy cô cảm thấy hơi nhột muốn bật cười.

Môi anh di chuyển sang bên tai cô khẽ trêu chọc thổi nhẹ một hơi, khiến tai cô ngứa ngáy hết cả lên.

" Đêm nay anh sẽ không khách sáo đâu, anh phải từ từ thưởng thức em "

Cô không nói gì, hai tay siết chặt lưng anh hơn biều hiện như lời đồng ý, Châu Duật Thần trong lòng vui sướиɠ lưỡi nóng càn quấy chơi đùa tai của cô, hôn nhẹ rồi đảo quanh, liếʍ rồi mυ'ŧ, cắn xuống một cái.

Rồi di chuyển xuống dưới dùng môi mình hôn khắp cổ cô, hôn không chưa đủ anh phải thực hiện lời nói của mình chứ, dạy cho bảo bối của mình biết cắn như thế nào để không đau mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mới tắm xong cơ thể của Nghi Mạch còn ẩm ướt làn da mịn màn, đàn hồi, trắng sáng, rất đẹp càng nhìn Duật Thần càng không nhịn được muốn yêu thương nhiều hơn nữa.

Anh hưởng thụ mùi hương dịu nhẹ thơm phứt trên cơ thể cô, nơi cổ trắng ngần thoáng chốc đã bị anh hôn cắn tạo dấu đỏ, anh muốn đánh dấu của mình trên cơ thể này, cơ thể của người phụ nữ anh yêu.

" Anh để lại dấu như vậy mai em đi học thì làm sao...a....a "

Nghi Mạch bổng dư lên tiếng ôm lấy mặt anh đối mặt với mình, Châu Duật Thần mỉm cười chất giọng trầm bỗng nhưng nhuốm dư vị của du͙© vọиɠ rất tự nhiên mà nói : " Không sao cùng lắm mai em mặt áo có cổ che kín một tí, nếu không thì anh xin phép cho em nghỉ một buổi "

" Như vậy được ư? "

" Được chứ, chuyện nhỏ mà, bây giờ việc chúng ta mới quan trọng "

" Quan trọng?

" Áh ~ "

Châu Duật Thần hai tay dựng chóp mắt đã cởi phăng cái áo choàng tắm của cô ra, Nghi Mạch giật mình theo bản năng mà lấy tay che lại, gương mặt đỏ lững ánh mắt ngại ngùng nhìn anh.

" Đừng sợ, hay ngại ngùng gì cả, Mạch Mạch bỏ tay ra đừng che anh muốn xem "

Cô nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh sự sợ hãi ngập ngùng phút chốc đã tan biến, trái tim cô đang thổn thức rung rinh vì người đàn ông này, cô yêu anh yêu từ rất lâu rồi, tình yêu này nó đã nhen nhóm trong trái tim của cô từ bao giờ có lẻ cô cũng không biết rõ, nhưng cô biết bản thân mình yêu người đàn ông này rất nhiều, không thể chối bỏ hay lừa dối khi đối mặt với anh, thời khắc hai tay cô buông bỏ khỏi cơ thể là lúc cô quyết định trao hết tất cả cho anh.

" Ừhm....anh phải làm nhẹ thôi đấy....đây là lầu đầu....."

Anh nhẹ cười ngọt ngào, hạ người xuống hôn nhẹ lên môi cô rồi nói " Tin anh, anh sẽ không làm em đau đâu "

Nói xong anh không kiềm chế nữa trực tiếp chiêm ngưỡng cơ thể của cô, anh sớm biết thân hình của cô nhóc này không tệ nhưng giờ cơ thể của cô phô bày hết trước mắt anh, thì ra cơ thể của Mạch Mạch lại mê người như thế, tỉ lệ cân đối, không quá gầy hay thừa cân, nơi nào cần đầy thì đầy nơi nào cần thon thì thon.

Ngực của cô chắc cở cup C nhỉ, nhìn rất mềm lại trắng mới nhìn qua anh đã phát thèm muốn ăn, nhìn giống bánh mochi cỡ lớn nhỉ anh suy nghĩ hướng dục trong cơ thể đang tăng cao, eo thon lại nhỏ anh ôm cô một tay cũng hết ấy chứ, còn nơi kia sao lại trông sạch đẹp như vậy không có một chướng ngại vật gì đỏ hồng e ấp.

Anh nuốt một ngụm nước bọt xuống bụng yết hầu dao động mạnh hai mắt trầm xuống hạ người, môi lạnh hôn lên xương quai xanh, mυ'ŧ nhẹ, rồi xuống bánh lớn.

" Ư....~ ưʍ..."

"Hả miệng đớp lấy, đúng là mềm mại thật, lại thơm thoang thoảng mùi hương sữa tắm nữa, thật thích, sao lại có vị ngọt tiết ra như thế này? Như bị mê hoặc anh gặm cắn, mυ'ŧ máp, rồi chậm rãi liếʍ láp, chơi đùa trêu chọc hai cái bánh mochi lớn này muốn trêu chọc thật lâu, nụ nhỏ bị anh giày vò cắn nhẹ, yêu thích mà chơi đùa không mạnh không nhẹ nhưng đủ khiến con người ta run rẩy rên thành tiếng.

" A.... anh...ư...mm"

Lần đầu tiên Hạ Nghi Mạch trải qua cảm giác này, nó lạ lắm, vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại vừa đê mê, cơ thể cô bị tác động dẫn đến run rẩy, mười ngón tay bấu chặt lấy bàn tay đan của anhn hai chân nhẹ run cử động nhưng thân thể cô đã sớm bị cơ thể anh đè giữ.

" Bảo bối hai cái bánh mochi này của em kích thước rất vừa ý anh, anh nghiện nó rồi làm sao đây, ngày nào cũng đè em ra khinh bạc chúng hửm? "

" Anh.....anh suy nghĩ gì vậy....em không muốn đâu "

Anh nhếch môi cười rồi hung hăng cúi xuống cắn nhẹ nụ hoa nhỏ một cái rồi nói

" Ưm ~ "

" Thật vậy ư? "

" Anh vô lại "

" Hừ anh vô lại hơn nữa cho em xem "

Một tay anh bóp lấy chúng xoa nắn liên tục, cô rêи ɾỉ thành tiếng lại bị anh chặn lại bằng miệng, anh chạm xuống dưới nơi huyền bí nhưng thơ mộng câu hồn kia, hai ngón tay vừa chạm vào đã thấy ẩm ướt, thì ra cô bé nhà anh dễ bị ướt như vậy, thật là đáng yêu mà.

Anh yêu lắm, đôi môi lại đẩy nhanh tốc độ cùng lưỡi trao đổi nước bọt với cô, miệng nhỏ này cũng ngọt, lại có vị thanh thanh cay cay của vị bạc hà, vị của kem đánh răng?