Trong văn phòng làm việc, sự im ắm cùng bầu không khí lạnh tanh khiến cơ thể cô gái trẻ đang yên giấc trong lòng của người đàn ông khẽ run lên, nhiệt độ máy lạnh hình như thấp quá rồi ư, Duật Thần cúi đầu nhìn cô đang yên ổn trong lòng mình yêu thương mà khẽ hôn xuống trán cô một cái, cái bộ dạng ngủ cũng đáng yêu đến mức này Châu Duật Thần cảm thấy mình vớ được bảo bối rồi, cong môi khẽ cười mãn nguyện, cầm lấy chiếc đều khiển bấm tăng nhiệt độ máy lạnh lên cao một chút, bảo bối của anh hình như lạnh rồi.
Chỉnh nhiệt độ xong công việc gì đó cũng tạm gác lại một bên, hai tay ôm lấy cô không kiềm được mà hôn hôn lên gò má mềm ấy, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Nghi Mạch, lòng anh như được sưởi ấm dỗ ngọt, hận không thể đem cô gặm nhấm mỗi đêm, nhưng anh biết cái gì cũng phải từ từ không được hấp tấp, cô bé của anh còn nhỏ chờ thêm chút nữa.
Để xem anh chờ được bao lâu, người tính không bằng trời tính.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên là thư ký Phan, cậu ta đi vào trên tay cầm một bản hợp đồng, khi vừa bước vào chưa kịp lên tiếng thì đã bị Châu Duật Thần chặng miệng lại, anh nhìn cậu đưa tay lên miệng ý bảo không cần lên tiếng.
Phan Huy Nam chấn kinh nhìn cảnh tượng trước mắt, chủ tịch.....đang ôm phụ nữ.....hơn nữa là tiểu thư.....
Dẫu biết quan hệ tình cảm của hai người vượt mức tình thân nhưng mà hiện tại tiến triển nhanh như vậy đến mức này rồi ư?
Phan Huy Nam đi tới đặt bản hợp đồng lên bàn rồi nhẹ nhàng rời đi, cả quá trình không dám lên tiếng hay gây tiếng động mạnh gì sợ đánh thức tiểu tổ tông của ai kia.
" Ưʍ...."
" Thần...."
Một lúc sau cô lờ mờ thức dậy, mở mắt nhìn xung quanh nhìn thấy gương mặt ôn nhu của anh đang nhìn mình Nghi Mạch như mèo con mà nũng nịu, cô dụi mặt vào trong hỏm cổ của anh mà làm nũng hai tay bán lấy ôm anh không rời, ngủ một giấc thật ngon, thật đã, càng thích hơn là trong lòng của anh.
" Mèo nhỏ, nghịch ngợm nha ! "
Anh cười sủng hai tay ôm lấy lưng cô lại cưng chiều xoa xoa đầu, mới tỉnh dậy đã thích làm nũng rồi, bảo bối của anh làm nũng lại khiến lòng anh mềm nhũn theo em mất rồi.
Ôi trời Mạch Mạch của anh sao giống mèo nhỏ thế này, sao trước kia anh lại không phát hiện ra nhỉ, không được mèo nhỏ này tuy nghịch ngợm nhưng anh rất thích a, phải giữ thật kĩ mới được.
" Em không phải mèo nhỏ, em là hổ lớn đấy! "
Nói xong cô liền cắn cổ anh một cái để khẳng định lời mình nói, cô không phải mèo nhỏ dễ bắt nạt mà là hổ lớn biết cắn trả đấy nhé.
Cô cắn chỉ dùng một xíu lực không có đau mấy, Châu Duật Thần buông cô ra đem mặt nhỏ véo lên hai má.
" Đâu để anh xem hổ lớn như thế nào ! "
" Xì...hổ lớn sao lại mềm mại như thế này, thật là đáng yêu, anh yêu ch*t đi được "
Bị béo má Nghi Mạch chỉ biết trừng mắt giận với anh.
" Anh chưa biết em lợi hại như thế nào đâu, coi chừng em đem anh ăn sạch đấy nhé "
" Đem.anh ăn sạch? "
" Đúng vậy! "
" Ha ha anh sợ em ăn không nổi thôi, ngược lại còn bị ăn mất đấy chứ "
" Châu Duật Thần anh đáng ghét! Không nói với anh nữa "
Cô quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn người đàn ông sói trắng này nữa, sao lúc nào cô cũng bị thua trước anh thế nhỉ? Trời sinh anh ra là để đi khắc cô à? Tức mình quá đi.
Không chịu nhìn anh à, Duật Thần cảm thấy mắc cười nhìn gương mặt xụ xuống của cô trông thật mắc cười, đây là nói không lại anh nên cảm thấy bực? Hạ Nghi Mạch xem anh làm sao với em, anh cử động hai bàn tay động chạm vào hai bên eo cô, chọc ngoáy khiến cô phát ngứa cơ thể tự động run rẩy, chết mất sao anh lại chơi bẩn, thụt loét cô như vậy, thật xấu tính mà.
Hạ Nghi Mạch đến cuối cùng không chịu nổi được nữa hai tay bắt lấy hai tay của anh đem gỡ chúng ra khỏi người mình, miệng cố gắng nhịn cười làm bộ mặt nghiêm túc mà nói.
" Châu Duật Thần anh xấu tính, lại chọc em như vậy.....anh đáng ghét ! "
" Ừhm là anh xấu tính, anh xấu xa nhưng vì ai không để ý tới anh nên anh mới làm vậy, anh biết sai rồi, bé con à, Mạch Mạch à không giận anh nữa nhé, bảo bối "
" Hừ ! "
" Vợ nhỏ đừng giận anh nữa mà ! "
" Em mới không phải vợ nhỏ đâu "
" Ừm ừm, không phải vợ nhỏ mà là vợ yêu, bà xã, tiểu bảo bối, nóc nhà của Châu Duật Thần"
" Chỉ giỏi dẻo miệng! "
Cô nhịn không được liền bật cười, miệng ăn nói ngọt sớt như vậy, tạm tha cho anh đấy.
" Em đói rồi "
" Được, anh cũng xong công việc rồi, chúng ta đi ăn nhé ! "
Anh ôm cô thơm lên môi mềm thâm tình nói, Nghi Mạch xoa mặt anh gật gật đầu môi hé cưởi nói " Em muốn ăn cơm của anh nấu cơ "
" Được được, chúng ta về nhà anh nấu cho em ăn ".
" Hì Hì, ngoan vậy em mới yêu mới thương chứ, bạn trai em đúng là số 1 ! "
Nhà của Châu Duật Thần
" Em lên tắm rửa đi, anh đi nấu cơm "
Châu Duật Thần quay lưng vào bếp loay hoay lấu nồi cơm, Nghi Mạch không nghe lời anh bỏ túi xách sang một bên, cởϊ áσ kháo ngoài ra, đi lại bếp dành lấy nồi cơm từ tay anh.
" Em phụ anh nấu! "
" Vậy được ! "
Hạ Nghi Mạch cúi xuống mở tủ bếp ra lấy tạp dề, tháo ra ướm vào người anh mặc cho anh, nấu ăn thì phải mặc tạp dễ nha không thì mùi đồ ăn sẽ ám lên quần áo rất nặng đó.
" Mặc tạp dề vào, anh yên để em mặc cho "
" Xong ! "
Cô gọn lẹ mặt chiếc tạp dề còn lại lên người mình, anh không nghĩ lại có thể cùng cô làm những việc như thế này, tuy chúng đơn giản nhưng lại mamg cho anh những cảm xúc khó tả, gia đình nhỏ của cô và anh, Châu Duật Thần nhất định sẽ bảo vệ không ai có thể phá hủy.
Kể cả Trần Danh Đạo hay là kẻ nào cũng đừng hòng, nghĩ đến ánh mắt anh lại đâm ra một màu tức giận, bàn tay đang vo gạo cũng vô thức mà bóp chặt những hạt gạo đến nát ra.
" Hôm nay em sẽ nấu cho anh món yêu thích của em, em nghĩ anh chắc chắn sẽ thích vì em nấu rất ngon nha "
" Mạch Mạch tính nấu cho anh ăn gì nào? "
" Đó là món Trứng sốt thịt bằm đậu hủ non, canh khổ qua nhồi thịt, cải thìa xào hến, còn có tôm rim mặn "
" Nghe thôi đã thèm muốn ăn rồi, mà tính ra là em muốn anh nấu cho em ăn luôn đó, bây giờ em lại dành nấu hết thì anh biết làm gì ".
" Thời gian còn dài, nay để em nấu khi khác anh nấu, còn bây giờ anh bắt cơm lên thì lên lấu tắm đi, em nấu xong có cơm ăn liền "
Anh nhìn cô nói luyên thuyên một mạch, cái miệng nhỏ chu ra rồi lại thu vào ánh mắt anh đặt vào ấy như bị thu hút, bất ngờ ôm lấy người cô rồi hôn chụt lên cái miệng nhỏ ấy một cái.
" Tuân lệnh ! Anh đi tắm đây ! "
Hạ Nghi Mạch bị anh bất ngờ hôn chưa kịp định thần thì anh đã chạy lên lầu mất dạng, cô nhún vai môi cong lên thủ thỉ trách cứ một câu, rồi quay lưng lại tiếp tục việc nấu ăn của mình.
Mùi thơm từ dưới nhà truyền lên, chân vừa mới mở cửa nhà tắm đi ra tóc còn chưa khô, Châu Duật Thần mặc một bộ đồ ngủ đơn giản xỏ dép đi xuống lầu, từ xa anh có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ ấy đang loay hoay với bếp, món ăn cũng đã nấu gần xong chờ tôm thấm một chút thì có thể dọn ra ăn được rồi.
Anh chậm rãi tới đúng lúc cô bưng đĩa rau xào đi tới bàn.
" Anh tắm xong rồi à, đúng lúc ngồi xuống ăn cơm "
Anh ngồi xuống ghế nhìn thức ăn cô đã nấu, nhìn trông có vẻ ngon đấy.
Cô bưng dĩa tôm rim tới, anh đứng dậy tự giác giúp đỡ cô bưng nồi cơm tới, ngồi xuống xới cơm bới cơm cho cô rồi tới mình, nhận lấy chén cơm Nghi Mạch vui vẻ mời anh ăn.
" Anh thử ăn xem em nấu thế nào? "
" Được để anh thử "
Duật Thần thử một miếng món trứng sốt thịt bằm, ăn cùng với cơm, monz này đúng là hao cơm mà, bắt cơm thật ngon quá nước sốt này ngon quá trứng mềm cộng thêm thịt bằm đậm vị lại thơm thơm mùi xả băm nhuyển, chưa kể đậu hủ non mềm mại núng nín ăn vào tan liền trong miệng, ngon quá.
Anh lại thử món cải thìa xào hến, rau cải được xào không quá chín vẫn giữ được độ giòn của rau, hến rất tươi ăn vào rất ngọt cộng thêm cái độ ngọt thanh của cải thìa, được nêm nếm rất vừa ăn, món này cũng ngon như vậy.
Tay anh không dừng lại được gặp một con tôm lên bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, tôm được cô bóc vỏ cắt đầu nhọn và đui, tôm này to nên khi bóc vỏ ra đem đi nấy teo lại cũng không nhỏ mấy, cắn vào thịt tôm...ưm thịt tôm tươi rói vị đầu tiên là mặn tiếp sau là ngọt cay món này là tôm rim mặn ngọt đúng không? Bảo bối nhà anh tay nghề nấu ăn đỉnh như vậy sao, anh có nên bấm lấy cô mỗi ngày để được thưởng thức những món cơm ngon này không nhỉ?
" Ngon quá, bảo bối em nấy ăn ngon như vậy sao trước kia anh không biết vậy nhỉ? "
" Vì anh vô tâm chứ sao, bao lần em nấu cơm chờ anh về ăn mà anh có về đâu, đến mức em đem cơm đến công ty anh không chịu gặp em, lúc đó em tủi thân lắm đấy "
Nghe cô nhắc lại anh mới nhớ ra, khoảng thời gian đó anh có hơi quá đáng, vì tránh né cô mà không chịu về nhà đến ở công ty cũng không chịu gặp mặt cô, sao lúc ấy mày suy nghĩ nông cạn ích kỷ như vậy nhỉ? Châu Duật Thần mày thật là....
" Xin lỗi, là anh ích kỹ suy nghĩ nông cạn sau này tuyệt đối sẽ không làm gì khiến em buồn nữa đâu anh hứa đấy "
Hạ Nghi Mạch nhẹ cười gặp thức ăn đưa lên sát gần miệng anh, miệng hé mở theo âm chữ a
" A anh ăn đi, em không còn nhớ chuyên đó nữa quan trọng là hiện tại anh đã chấp nhận tình cảm của em, dũng cảm đón nhận tình yêu của em là em vui lắm rồi, mấy chuyện không vui trước kia cứ để nó qua đi "
Anh nghe cô mở miệng ăn lấy thức ăn cô đút, đồ ăn bảo bối đút đúng là ngon hơn khi mình tự ăn mà.
Cô nói như vậy anh vừa vui vừa xót, tại sao cô bé nhà anh lại hiểu chuyện như vậy? Anh trước kia quả thật vô tình tổn thương cô nhưng mà Mạch Mạch lại không một chút oán trách, cứ yêu anh như thế, một lòng một dạ dành cho anh.
Hạ Nghi Mạch sống lại kiếp này hạnh phúc của em anh sẽ bảo vệ, dù cái giá phải là không có kiếp sau cũng được, nguyện vẫn một lòng cầu cho em mãi hạnh phúc mãi an nhiên vui vẻ.
" Anh nghĩ gì vậy, cơm không ngon à? "
" Không, cơm rất ngon em cũng ăn đi "
" Dạ "