Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 12

Hạ Nghi Mạch ngồi xếp chân trên giường nét mặt hiện lên sự hồi hộp bối rối hai tay vỗ vỗ lên mặt mình tự nhẫm cái gì đó, chuyện là Châu Duật Thần đang tắm cô ngồi một mình nội tâm đấu tranh đủ điều, nghĩ đến chuyện từ nay sẽ ngủ chung với anh trên cùng một chiếc giường, một cô gái lần đầu yêu đương như cô sự bỡ ngỡ vụng về là đều không tránh khỏi.

Lỡ lúc cô ngủ lại làm ra những hành động kỳ hoặc hay cái nết ngủ của cô không được bình thường thì sao, cô ngủ một mình tự do thoải mái quen rồi muốn ngủ kiểu nào cũng không sao nhưng giờ lại khác.....aaaaah càng nghĩ càng thấy không ổn.

Cô quyết định rồi!

Cô đứng phắc dậy ôm gấu ôm dài bước xuống giường định chuồn khỏi đây nhưng người muốn làm người ta lại không cho cơ hội. Châu Duật Thần bước ra nhì thấy cô đang định đi đâu, nghe tiếng mở cửa bước ra cô hơi giật mình đơ ra.

" Em định đi đâu vậy? "

Anh lên tiếng hỏi, cô quay mặt sang nhìn anh chậm rãi cử động cơ miệng mỉm rồi bật cười.

" Ha Ha em tính đi sang dạo quanh nhà ấy mà"

Anh nhìn xuống chiếc gối ôm cô đang ôm trên tay gật gù đi lại gần cô : " Đi dạo mà đem theo gối? "

" À....ừhm...thì....thì...em lạnh á "

" Lạnh ? "

" Đúng vậy! "

Anh nở một nụ cười lạ lẫm không nói gì thêm liền bế bỏng người cô lên, Nghi Mạch giãy giụa anh càng ôm không buông bất lực cô đành bỏ cuộc.

" Đừng nghĩ anh không biết em đang muốn làm gì nhé, muốn sang phòng khác ngủ? Không thể anh không cho phép em ngủ riêng phòng với anh ít nhất trong thời gian anh chị đi vắng ! "

" Nhưng mà....nhưng mà

" Không nhưng nhị gì hết chính em đã tấn công anh trước, nên bây giờ em phải chịu trách nhiệm với anh "

" Em có làm gì đâu mà chịu trách nhiệm anh khôn vừa thôi "

" Thôi được em chịu thua anh luôn, được rồi muốn làm gì cũng được ngủ chung thì ngủ chung nhưng mà em nói trước, em ngủ rất xấu nên xảy ra chuyện gì đừng trách em à nhen "

" Chụt! "

Anh hôn chụt lên cái miệng nhỉ của cô sủng nịnh nhìn cô nói : " Không trách, em có ra sao thì anh cũng không giận hay trách gì em đâu nên đừng suy nghĩ lung tung gì nữa, khuya rồi nên ngủ thôi "

Anh nói xong liền bế cô đi về phía giường ngủ.

1h sau....

" Đánh ghét tránh xa anh ấy ra! Hừ! Dám cướp chồng bà à ! "

Anh đang ngủ thì bị giọng nói của cô làm cho thức giấc mở mắt nhìn thì mới biết cô đang nói mớ không những thế những hành động của cô sau càng khiến anh bất ngờ hơn.

Chưa kịp làm gì thì đã ăn ngay một bàn tay ngay mặt, đau nha sức lực cô cũng mạnh đó, không biết cô bé ngốc này ngủ mơ thấy gì mà bạo lực quá, anh nằm hai mắt mở to có chút bất lực cơ thể anh bị cô chân và tay cô gác bỏ ngang qua ấn giữ, muốn cử động cũng khó lại thêm sợ làm cô thức giấc vốn định cứ thể nhắm mắt ngủ tiếp, vừa định nhắm mắt ngủ người cô trở mình ra phía khác rồi đột nhiên quay lại từng chút từng chút lấn người anh về phía trước.

Anh vốn định muốn ôm cô giữ tĩnh lại cho cô khỏi động nhưng mà cô ngốc này lại cự tuyệt gắt gao, không cho anh ôm lại bonus thêm màn khua tay với hai cú phi cước đá anh rơi xuống giường.

Châu Duật Thần ngồi dưới sàn gương mặt tràn đầu sự bất lực nuông chiều nhìn người con gái đang ngủ say kia, thở hắc ra một hơi rồi đứng dậy trèo lại lên giường ôm cô vào lòng.

Lần này cô ngoan hơn rồi không quấy nữa như cảm nhận được sự quen thuộc an toàn cơ thể tự động nhích tới ôm anh.

............

Sáng hôm sau

Nghi Mạch mở mắt tỉnh dậy quay đầu nhìn sang bên cạnh không thấy anh đâu cả, ngồi dậy nhìn xung quanh một hồi mới tỉnh hẳn cô rời giường nhìn đầu hồ trên bàn.

Đã 6h15 rồi !

Rửa mặt đánh răng xong xuôi cô đi xuống lầu thấy anh đang đứng nấu ăn trong bếp, Dì Hoa và Linh thấy cô xuống liền cúi người chào Nghi Mạch cúi đầu chào lại, đi về hướng người đàn ông như con sóc chuột mà bám lấy anh ôm anh.

" Anh nấu ăn cho em à? "

Châu Duật Thần nhẹ nhàng đáp lại: " Ừ em lại bàn ngồi đi sắp xong rồi "

Nghi Mạch vui vẻ híp mắt cười trong lòng cảm nhận được niềm hạnh phúc giống như cô và anh bây giờ chẳng khác gì vợ chồng cả, niềm hạnh phúc này lúc trước cô chỉ biết ước thầm không hi vọng nhưng giờ mọi thứ đều là thật.

" Anh nấu món gì đó? "

" Ờ anh nấu món bún riêu! "

" Bún riêu! Em rất thích "

Châu Duật Thần đang dỡ tay nấu ăn cũng không chịu nổi hai bàn tay táy máy của cô gái nhỏ, lúc đầu chỉ ôm ngang bụng nhưng hiện giờ lại di chuyển động chạm trên dưới làm anh không tập trung được dứt khoát ngừng tay quay người lại chụp lấy đôi tay ấy quay người bế cô lên đi lại bàn bỏ cô xuống ghế ngồi.

" Em ngồi im đây để anh nấu xong tí đã "

Nghi Mạch vẫn muốn trêu chọc anh thêm.tí nữa ánh mắt liền thay đổi trở nên nham hiểm cong môi mỉm cười, hai tay chộp lấy cổ anh kéo xuống mắt đối mắt thấp thoảng một chút câu nhân, Duật Thần sửng người mấy giây lại tạo cơ hội cho cô gái nhỏ tinh nghịch.

Môi chạm môi Nghi Mạch nhắm mắt theo bản năng vốn dĩ lúc đầu là cô ở thế chủ động nhưng sao bây giờ.....

Chỉ thấy người đàn ông đôi mắt dần trở nên tăm tối bàn tay ôm lấy gương mặt của cô gái vồ hôn tới tấp.

Mới sáng chưa được anh gì đã được anh kẹo ngọt, Châu Duật Thần rất hài lòng là cô tự đề thân càn rỡ, chứ không phải anh ham muốn gì đâu à nhen anh chỉ thuận theo tự nhiên thôi.

Dì Hoa và Lam đứng một góc chứng kiến hết sự việc nhất thời ngại cả ra mặt hai người quay người lại.

Mấy phút sau khi đã thỏa mãn Châu Duật Thần mới dừng lại buôn tha cho cô, luvs này Nghi Mạch chỉ biết thở dốc hai má đã ửng hồng nhẹ đôi mắt trở nên mông lung như bị chuốt say, môi bị anh tham lăm ăn đến nổi trôi hết son rồi.

Hạ Nghi Mạch ngẩn đầy không phục nhìn anh đang tự đắc miệng lắp bắp nói:

" Anh....anh...anh...."

Châu Duật Thần bật cười xoa lấy đầu cô dịu dàng nói: " Anh sao? Không phải là em tự đưa thân mình cho anh ăn à? Đâu chỉ riêng anh được lợi em cũng được mà đúng chứ, bé ngốc lần sau nhớ không được thách thức bản lĩnh đàn ông của anh nữa nghe chưa nếu không chuyện không dừng lại ở hôn thôi đâu ! "

Hạ Nghi Mạch phút chốc bị lời nói của anh làm cho bối rối hai mắt hạ xuống không dám nhìn thẳng vào anh, biết là cô đang nghĩ gì anh cũng không nói gì thêm nữa dọa cô gái ngốc này một tí thôi vậy.

* Anh ấy nói vậy là muốn nhắc nhở mình nếu chọc anh ấy nữa là sẽ ăn mình sao? *

* Ăn!!! Ôi ôi mình nghĩ chuyện gì vậy, Hạ Nghi Mạch mày bớt suy nghĩ đen tối lại đi, a...a...a...không được nghĩ nữa ! *