Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 10: Lớn tuổi tui rất thích

" Hôm nay anh không đi làm sao? "

" À công việc của công ty anh có thể ở nhà xử lý được, anh ở nhà với em chịu hông? "

" Dạ chịu chứ! "

Nghi Mạch nhẹ cười được anh ôm trong lòng dáng người cô gầy mảnh nhỏ nhắn khi anh ôm nhìn cứ bị dễ thương ý.

Phải nói là Châu Duật Thần kể từ ngày sống lại con người anh cứ như trở thành một người khác anh nói nhiều hơn nè, giọng điệu cũng bớt lạnh lùng khô khan, biết quan tâm để ý cảm xúc của những người bên cạnh mình, rõ nhất là bám dính lấy người cô người yêu bé bỏng nhỏ hơn mình tận 11 tuổi Hạ Nghi Mạch.

" Em cho anh xem cái này "

" Hửhm? "

Hạ Nghi Mạch lấy điện thoại ra đưa anh xem, là hình ảnh của một shop thời trang nhìn sơ qua khá là bắt mắt.

" Anh thấy shop thời trang này sao? "

Anh kéo màn hình qua xem hết tất cả mọi góc từ ngoài đến bên trong của shop nghiên túc mà xem xét, Nghi Mạch hồi hộp mím môi im lặng chờ đợi câu trả lời của anh, đây là cửa hàng thời trang mà cô tâm huyết xây dựng nên một tay cô thiết kế trang trí hết đó, cô nghĩ anh là người có tầm nhìn với hiểu biết mắt nhìn nhận của anh rất tốt vì thế cô mới đưa anh xem mong muốn được nghe góp ý cũng như nhận xét từ anh.

" Shop thời trang này là của em? "

Anh nhìn cô hỏi, Nghi Mạch gật đầu trả lời: " Vâng, shop thời trang này là do em một tay thiết kế với trang trí đó từ mô hình cửa hàng tới nội thất sắp xếp bên trong đều do em tự làm "

" Vậy thì anh cũng góp ý thật cho em nhé, em chọn xây dựng cửa hàng tại ngay mặt tiền quận 1 là một quyết định rất khả quan, cách thiết kế cửa hàng mới lạ theo phong cách cách tân hiện đại, màu chủ đạo là xanh lam một màu lạnh tạo cảm giác rất thơ mộng thanh tao, cách trang trí đa dạng màu sắc, phân loại theo từng mặt hàng rất ngăn nắp."

" Nhìn chung tổng thể rất ổn em không cần phải quá lo lắng đâu, mà em khai trương chưa?"

" Chưa, đầu tháng sau mới khai trương "

" Ừhm từ đây tới đó cần gì cứ nói anh sẽ phụ giúp em "

" Mà ba mẹ em biết chưa? ""

" Ưhm...chưa em định khi nào xong xuôi hết thì mới nói với họ "

" Tổng chi phí hết bao nhiêu rồi? "

" Để em nhớ lại coi.....ưʍ......hình như tổng tất cả từ tiền mua mặt bằng đến chi phí nhân công, nội thất, nhập hàng, trang trí,... cũng gần 7 tỷ. "

" Ừhm cũng được 7 tỷ không lớn, bây giờ em còn tiền tiêu không ? "

" Tiền em không thiếu bản thân em tự kiếm tiền được, hơn nữa ba mẹ cũng cho em một khoản riêng để em sài ó, còn tiền anh cho em trước kia vẫn còn nguyên nè anh không cần cho thêm đâu "

" Có ai như em không, người yêu muốn cho tiền sài lại không lấy "

" He he em có thiếu tiền đâu, tiền của anh cứ giữ lấy khi nào chúng ta kết hôn chẳng phải tất cả đều thuộc về em sao? "

Châu Duật Thần bật cười dụi mặt vào má của cô, Nghi Mạch nói đúng lắm đợi khi anh và cô kết hôn nên vợ nên chồng tiền của anh chẳng phải đưa vợ yêu là cô giữ hết sao.

" Em nói đúng, đợi anh xử lý xong tất cả mọi việc chúng ta sẽ kết hôn nhé "

" Vâng ạ! "

........................

" Cậu nói sao? Tôi đang tới đây đứng đó đợi tôi "

Kiều Hạnh đang tung tăng vui vẻ cầm hợp cơm sườn cùng ly trà tắc trên tay đi về nhà, cô ấy thấy người đàn ông phía trước vội vãi đi về hướng mình hình như có việc gấp lắm thì phải, cô vội né tránh ra một bên hai người đi lướt qua nhau, thì chiếc ví trong người đàn ông đó rơi ra, cô gái thấy vậy liền cầm lớn cất giọng gọi to người đàn ông lại.

" Này anh ơi, anh rơi ví nè! "

Dương Tuấn Kha đang nói dỡ cuộc điện thoại nghe tiếng ai gọi liền quay lại theo phản xạ tự nhiên, cô gái thấy người đàn ông đã quay lại liền bước nhanh tới bên cạnh anh ta dơ túi lên nói: " Anh rơi ví nè, cầm lấy lần sau đi đường nhớ cẩn thận nha chưa, sài gòn này nhanh tay lắm rơi ví mấy giây là bay hơi à, lần này gặp tôi đấy chứ gặp người khác là một đi không trả lại đó. "

Dương Tuấn Kha nhận lấy ví của mình từ tay cô gái, lúc này là giữa trưa nắng trời nóng ánh sáng chiếu chói cả mắt, đến giờ thì hai người mới nhìn rõ mặt nhau.

Kiều Hạnh nhìn rõ mặt người đàn ông liền trở lên dịu dàng hẳn ra, trời ơi người trước mắt của cô đẹp trai quá lại cao nữa cái gương mặt này chiều cao này dáng người này đúng gu cô luôn, cô xém cười toét cả mồm vì được bắt găp trai đẹp con gái ai mà không mê trai đúng không?

Cô cũng không ngoại lệ.

Dương Tuấn Kha nhìn cô gái trước mặt nhận ra cô gái này khá trẻ tầm 19 20 tuổi thôi thua anh ta tới tận chục tuổi bất quá anh bị ánh tượng bởi cái chất giọng đậm miền trung mạnh mẽ của cô bé này.

Cô gái trước mặt anh ta tầm 1m61 thấp hơn anh ta tận 20 mấy phân dáng người khá nhỏ nhắn làn da thì trắng sáng nổi bần bật giữ cái nắng chói chai của sài thành này. Khuôn mặt hơi tròn nhìn cũng khá xinh xắn ưu nhìn đấy chứ.

Hai người đứng đứng nhìn nhau đối mắt lẫn nhau cô nhìn lâu càng thấy nóng mặt vội vàng cụp mắt xuống tránh cho người ta thấy vẻ mặt bối rối ngại ngùng của mình.

" Cảm ơn cô vì đã giúp tôi nhặt ví "

Kiều Hạnh ngẩn mặt lên hai tay nằm chặt lại kìm chế sự bối rối rồi đáp lại: " Không có gì anh không cần cảm ơn là việc nên làm mà "

Anh mỉm cười cảm thấy cô bé trước mặt này khá đáng yêu cô tưởng anh không nhận ra cô đang bối rối à hai má còn ưng ửng sắc hồng kìa, anh lấy trong túi áo một tấm danh thϊếp nắm lấy bàn tay cô rồi đặt vào : " Đây là danh thϊếp của tôi có gì cô cứ liên hệ với tôi bây giờ tôi có việc phải đi gấp rồi "

Tài xế riêng của anh lái xe tới, Dương Tuấn Kha vội chào tạm biệt cô gái rồi lên xe rời đi.

Nguyễn Kiều Hạnh hai mắt dõi theo chiếc xe trong lòng cảm thấy tiếc hụt, nhìn xuống tấm danh thϊếp trong tay.

Dương Tuấn Kha - Tổng giám đốc Công ty Việt Lạc .

" Việt Lạc....có nghe qua đâu rồi....hình như là công ty chuyên về nội thất thì phải công ty này cũng nổi tiếng trong thị trường mấy năm gần đây lắm nè, không ngờ mình lại gặp được Tổng giám đốc.....nhưng mà Dương Tuấn Kha đẹp trai soái quá đi ~ "

" Hôm nay mình may mắn thế không biết "

Vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm còn làm mấy hành động vui mừng quá khích nữa chứ làm người đi ngang qua thấy khó hiểu nhìn cô với ánh mắt kỳ dị không hiểu cô gái này đang bị gì.

" La la la là lá la ha há ha ha ha "

Hát vui vơ rồi bật cười ra tiếng nhìn cô gái rất là yêu đời vui vẻ cứ như thể mang theo tâm trạng vui vẻ tay cầm hợp cơm tung tăng rảu bước dài đi về trọ.

...........................

Quán cà phê X, 14 giờ 15 phút Châu Duật Thần đưa Nghi Mạch tới chỗ hẹn xe dừng lại trước cửa hai người ngồi ghế sau anh tháo dây an toàn ra khổ người giúp cô, khuôn mặt chạm nhau anh lại trộm yêu hôn lên môi cô một cái.

Con người anh là thế khi yêu vào sẽ không biết tiết chế hay kiềm nén thân mật với người mình yêu đâu.

" Anh...."

" Anh sao? "

" Có bác tài xế kìa "

Cô phồng má biểu hiện sự giận dỗi, anh khẽ cười véo nhẹ cái má của cô rồi

" Chụt! "

" Anh hôn em là chuyện của anh không cần quan tâm tới người khác biết không? "

" Óooo được lắm Châu Duật Thần bây giờ em mới biết con người anh thật là lươn lẹo, cậu già nhà anh chỉ biết ăn hϊếp người ta mà thôi "

" Mạch Mạch anh chỉ như vậy với mỗi em thôi, xem như chiều người lớn tuổi đi, anh già đầu rồi lần đầu yêu đương vậy nên em chiều anh một chút ha "

Hai người sát mặt nhau mà nói chuyện nhìn thấy gương mặt làm bộ ngây thơ cầu xin của anh Nghi Mạch lại mềm lòng, cái gương mặt này cái người này cô sao mà nỡ giận được chứ, bởi vì cô đã bị anh cướp mất trái tim từ lâu rồi.

Cô hai tay ôm lấy mặt của anh ánh mắt trở nên dịu dàng ôn hòa lặng lẽ thở dài trong lòng mở miệng nói:

" Cả đời này em là không thắng nổi anh được mà, được rồi !"

" Chụt! "

" Rồi đó em hôn anh như vậy vừa ý không? "

Châu Duật Thần đắc thắng gật đầu hài lòng :

" Tạm vừa ý thôi em vào đi lát khi nào tan nhớ gọi anh tới đón "

" Vâng ạ! Em đi đây "

Nghi Mạch bước xuống xe rồi đi vào trong, tài xế cũng lái xe rời đi.

Cô đi vào quán đi lên thẳng lên lầu 2, đưa mắt nhìn xung quanh lúc này Kiều Hạnh cũng đã thấy cô liền đưa tay lên vẫy vẫy lên tiếng gọi cô.

" Nghi Mạch! "

Cô vui vẻ đi tới chỗ họ, rồi ngồi xuống bên cạnh Kiều Hạnh hôm nay cô cùng Kiều Hạnh, Trần Danh Đạo cả Trần Tư Tư họp nhóm cùng nhau bàn bạc về bài thuyết trình môn PD2.

" Chào các cậu, mấy cậu đã đến lâu chưa? "

Trần Danh Đạo lên tiếng trả lời: " Bọn anh cũng mới đến thôi, mà lúc nãy bọn anh thấy em chào ai trong xe là ai vậy? "

Trần Danh Đạo làm bộ hỏi vu vơ nhưng trong lòng hắn đang rất tò mò lúc nãy hắn đi vào có thấy bóng người đàn ông trong xe thấp thoáng trong quen lắm còn hình như cô và người đàn ông đó đang hôn nhau nữa, hắn rất tức vì cô là một phần trong kế hoạch trả thù của hắn cho nên hắn không muốn con cờ mình nhắm tới bị người khắc nẩng tay trên dành mất.

Nghi Mạch e ngại cười nhẹ nhìn ánh mắt tò mò của hai người trước mặt khiến cô có chút khó nói, vì bây giờ mối quan hệ của hai người chưa công khai ra ngoài được chưa đúng thời điểm.

" Là một người quen rất thân của mình thôi, các cậu đừng suy nghĩ nhiều "

Câu trả lời của cô Trần Danh Đạo không mấy vui vẻ, hắn chỉ biết gượng cười cho qua chuyện nếu hỏi quá cô sẽ sinh ra cảm giác không tốt với hắn.

" À thì ra là vậy, anh chỉ tò mò thôi vậy bây giờ mình gọi đồ uống trước nha "

" Mà Tư Tư còn chưa tới mà chúng ta đợi cậu ấy tới rồi gọi luôn một thể nhé "

Kiều Hạnh gật đầu đồng ý nói: " Ừhm chúng ta đợi cậu ấy tới rồi gọi đồ uống cũng được "

Bổng nhiên Kiều Hạnh nhích ghế sát gần Nghi Mạch nghiêng người về phía cô nói: " Tui kể cho bà nghe chuyện này nè "

Hạ Nghi Mạch tỏ mắt lắng nghe cô bạn mình nói.

" Hồi sáng tui đi mua cơm á bà, thì vô tình gặp được một người rất là đẹp trai luôn còn cao nữa á, không những thế còn rất lịch sự nữa"

" Thật vậy sao? Rồi giữa hai người có xảy ra gì nữa không? "

" Ừm! Trời ơi tui nói cho bà nghe anh ấy đúng gu tui luôn, xém tí nữa là tui không kìm chế được liêm sĩ rồi "

" À anh ấy còn để lại danh thϊếp của ảnh cho mình nữa nè, nói mình cần gì liên hệ anh ấy ảnh sẽ hậu tạ vì mình nhặt ví giúp anh ấy á"

Nghi Mạch cầm lấy tờ danh thϊếp xem tưởng đâu là ai thì ra là người cô quen, Dương Tuấn Kha cô từng gặp vài lần khi anh ta tới bàn việc với Châu Duật Thần rồi.

" Tui biết anh ta, có gặp qua vài lần rồi "

Kiều Hạnh tròn mắt kích động nhìn nói: " Cậu quen anh ấy? "

" Ừ anh ta là đối tác của công ty cậu út mình "

" Vậy....cậu thấy anh ấy là người thế nào? "

Kiều Hạnh hai mắt long lanh nắm lấy bàn tay của cô vẻ mặt tràn đầy sự mong chờ câu trả lời.

" Ừm.....thì....theo cảm nhận qua mấy lần gặp anh ta của tui thì tui thấy Dương Tuấn Kha là một con người lịch sự thông minh nhưng cũng rất mơ hồ, ấy da tui cũng không rõ nữa cậu vừa gặp một lần có ý với anh ta rồi à? "

Nguyễn Kiều Hạnh hai má ửng đỏ buông tay cô ra lấy tay vỗ nhẹ mặt mình mấy cái lắc đầu nói: " Không có.....tới chỉ thấy anh ấy đẹp trai hợp gu muốn kết bạn thôi mà! "

" Hửm?.... Thật vậy à? "

Nghi Mạch nhìn chăm chăm Kiều Hạnh khiến cô ấy ngượng chín mặt, cô bật cười ôi bà bạn của tui chắc là dính thính người ta rồi chứ gì? Không qua mắt được chị này đâu.

" Thôi không chọc cậu nữa, bếu cậu có ý hay lỡ thích người ta rồi thì nhích tới tấn công đi, không kẻo cô gái khác nhanh chân giành mất lại khóc một mình đó nha "

" À Dương Tuấn Kha anh ta bằng tuổi cậu út của mình là hơn chúng ta tận mười một tuổi ó"

Kiều Hạnh hơi bất ngờ khi nghe Nghi Mạch nói về tuổi của Dương Tuấn Kha cô ấy không nghĩ anh ta lại hơn mìn nhiều tuổi như vậy nhìn bề ngoài trông trẻ như vậy mà. Cô hồi sáng cứ tưởng anh ta chỉ khoảng 24 25 tuổi thôi.

" Vậy là anh ấy 31 tuổi rồi á? "

" Ừ đúng vậy! "

" Ha Ha lại chuẩn đúng gu tui, Kiều Hạnh này thích nhất là có người yêu lớn tuổi hơn mình á hơn chục tuổi không sao....gọi chú hay anh cũng được là thích òi he he "

" Bà đó bớt bớt đi, nhưng mà tui nói trước anh ta không dễ gần đâu ó bà coi thất vọng "

" Khà Khà không sao con Hạnh này rất mạnh mẽ không được thì sẽ không cưỡng ép! "

" Ừ Ừ bây giờ cứ nói vậy đi lúc có chuyện gì..

" Aidza thôi tạm gác chuyện này qua bên đi chúng ta bàn đề tài nhóm trước đi Tư cậu ấy đến rồi kìa "

Trần Tư Tư đã đến cô ta anh mặt rất thời trang áo tay ngắn hở bụng với váy ngáy ngang đùi mang một đôi boot đen cao cổ đế giày khoảng 5 phân, tóc xõa dài xuống nữa lưng khuôn mặt nhìn trông xinh nổi bật, Trần Tư Tư trong lớp cũng là người xinh đẹp hạng nhất hạng nhì đó.

" Cậu tới rồi à Tư Tư "

Cô ta nhìn cô mỉm cười rồi đáp lại: " Ừ tớ xinh lỗi vì bị kẹt xe nên tới hơi trễ mọi người thông cảm cho tớ nha! "

" Không ai trách gì cậu đâu mà " Nghi Mạch nói

" Vậy giờ chúng ta gọi nước nha?" "Trần Danh Đạo nói

Kiều Hạnh gật gật đầu đồng ý hai tay, hắn ta lên tiếng gọi nhân viên oder theo ý muốm của từng người, 1 cà phê sữa đá, 2 ly trà đào cam sả và 1 ly nước ép dâu.

Bọn họ bắt đầu cùng nhau bàn bạc về đề tài cũng như phân chia phần riêng cho mỗi người về nhà tự làm thống nhất thời gian tổng hợp nội dung, phân chia làm power point thứ tự người thuyết trình.....

Thời gian trôi qua rất nhanh mới đó đã trôi qua hơn 2 giờ đồng hồ lúc này mọi thứ đều đã được phân chia rõ ràng hết rồi ý kiến được thống nhất.

" Thôi bàn tới đây là được rồi mọi người về nhà tự làm phần mình cuối tuần nộp cho anh trước 7h tối để anh tổng lại làm power point nha "

" Ok anh "

" Ok "

" Ok "

Kiều Hạnh xách túi lên mang vào ra về trước, Trần Danh Đạo ngỏ ý muốn đưa cô về nhà nhưng bị cô từ chối khéo.

" Nghi Mạch hay là anh đưa em về nhà nhé? "

" Em có người đón rồi, anh về trước đi nhé "

Trần Tư Tư khó chịu ra mặt rõ ràng là cô ta mới là người thân mật nhất của Trần Danh Đạo tại sao hắn cứ lúc lạnh lúc nóng với mình, còn tán tỉnh người khác trước mặt của cô ta nữa thật là đáng ghét.

" Danh Đạo cậu ấy đã nói vậy thì mình về trước đi, anh có rảnh không chở em về nhà với giờ này khó bắt xe lắm. "

Trần Danh Đạo nhìn Nghi Mạch thấy cô không mấy để ý mình trong lòng cảm thấy tức tối khó chịu quay sang nhìn Tư Tư liền thay đổi mỉm cười nói : " Được anh đưa em về, Nghi Mạch bọn anh về trước đây "

" Ừhm ngày mai gặp "

Sau khi hai người rời đi không lâu sau Châu Duật Thần lái xe tới đón cô về.

Cô ngồi ghế sau cùng anh, vừa bước vào nhìn thấy anh cô liền buông xỏa ra hết phô bày ra bộ dáng nũng nịu mè nheo.

Anh như mọi khi chòm người qua thắt dây an toàn vào giúp cô, Hạ Nghi Mạch ôm lấy cánh tay của anh ngẩn đầu lên nhìn với cặp mắt long lanh làm nũng.

Châu Duật Thần liền mềm nhũn trong tim, bảo bối nhà ai mà đáng yêu thế này tất nhiên là bảo bối nhà anh rồi.

" Sao vậy? Em đang làm nũng với anh đấy à? "

" Muốn hôn! "

Châu Duật Thần hơi bất ngờ lên tiếng hỏi lại:

" Gì cơ em nói gì ? "

Hạ Nghi Mạch hạ giọng xuống nhấn nhá từng chữ bằng chất giọng ngọt ngào trong veo như con nít của mình : " MUỐN ANH HÔN! "

" Muốn anh hôn à được chiều bé luôn "

" Chụt! Chụt! Chụt! "

Môi nhỏ được như ý nguyện tận 3 cái liền thật ngọt ngào cô vui vẻ bật cười cúi đầu xuống trốn sau cánh tay anh.