[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 11: Học Thêm (2)

Dịch bởi: Khuyết Nguyệt Động

“Khụ, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, không phải ông cũng nói à, Nhuế Nhuế còn nhỏ, dạo đây mới vừa về nước, tiếp xúc với người trẻ tuổi cũng không có gì không tốt, việc này có thành hay không còn phải xem Nhuế Nhuế có thích hay không nữa.” Lưu Nguyệt nghĩ nghĩ, nói.

Nhưng, nói thật, sau khi nghe chồng bà nói xong, trong lòng Lưu Nguyệt lại càng cảm thấy Cố Dục Thành rất được.

Cái này gọi là gì nhỉ, lòng hư vinh của phụ nữ, túi xách phải đắt hơn của người ta, ông xã cũng phải là người tốt nhất!

Hơn nữa, chiều nay ngồi đó quan sát, thật ra bà cảm thấy Cố Dục Thành kia cũng rất nhường nhịn Nhuế Nhuế nhà bà.

“Vậy bà đã hỏi ý của Nhuế Nhuế chưa?” Tô Hoành Viễn có chút khẩn trương hỏi.

Nghĩ tới mấy lần có hoạt động, nhìn những cô gái không rõ là con nhà ai, vừa nhìn thấy Cố Dục Thành thì đã lập tức tỏ vẻ hận không thể dán lên, Tô Hoành Viễn cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết.

Mặc dù Tô Hoành Viễn tin tưởng, bằng sự hiểu biết của ông về cách làm người của Cố Dục Thành, nếu anh đã chướng mắt, thì chắc chắn sẽ không cho người ta cơ hội bò lên trên, càng sẽ không làm quan hệ nam nữ linh tinh.

Nhưng nếu thấy con gái nhà mình dán lên như vậy, nhà khác vui hay không thì ông không biết, dù sao thì chắc chắn là ông không vui.

Lúc ấy Tô Hoành Viễn còn âm thầm cảm thấy may mắn: May mà Tô Nhuế nhà ông phản nghịch chạy ra nước ngoài, nếu không, nếu con bé cũng như vậy, có khi sẽ buồn nôn chết ông.

Hôm nay Tô Nhuế đi gặp Cố Dục Thành, Tô Hoành Viễn cũng sợ con gái nhà mình vừa nhìn thấy người ta thì đã bị mê hoặc cho đầu óc choáng váng.

Lưu Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng ba Tô lúc này, nếu biết, chắc chắn sẽ tức giận mà cho ông một cái tát: Con gái nhà chúng ta được dạy dỗ tốt như vậy, sao có thể đến mức đó?

“Nhuế Nhuế”, Lưu Nguyệt nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi với Tô Nhuế, nói: “Nhuế Nhuế không nói nhiều lắm, chỉ nói Cố Dục Thành nhìn trông cũng được, nhưng có hợp hay không, còn phải tiếp xúc nhiều hơn thì mới biết được.”

Tô Hoành Viễn sẽ không hoài nghi lời của vợ mình, nghe Lưu Nguyệt nói như vậy, ông cảm thấy có chút vui mừng, con gái nhà mình thật sự đã trưởng thành rồi a.

“Nhìn đi, chuyện hôn nhân đại sự, con gái nhà bà còn suy nghĩ thành thục hơn bà.” Ba Tô nói.

“Phải phải phải, là do người làm ba như ông có cách dạy tốt.” Lưu Nguyệt cười cười, cũng không tranh cãi với Tô Hoành Viễn.

“Được rồi, ông đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm, tôi lên gọi Nhuế Nhuế xuống.”

Vừa rồi, bởi vì muốn thảo luận với chồng về vấn đề hôn nhân tương lai của Tô Nhuế, sợ con gái không được tự nhiên, Lưu Nguyệt dứt khoát bảo Tô Nhuế lên lầu.

Lúc Lưu Nguyệt đang nói, Tô Nhuế đã tự mình xuống lầu.

Thấy Tô Nhuế đã thay một bộ quần áo thể thao đơn giản, Lưu Nguyệt có chút ngoài ý muốn.

“A, Nhuế Nhuế, sao con không mặc bộ đồ mẹ mới mua cho con a.”

Bộ nào cơ? Bộ quần áo ở nhà có phong cách công chúa với đường viền hoa ấy hả?

Tô Nhuế xấu hổ.

Cô còn đang nghĩ cách làm sao để Lưu Nguyệt đồng ý cho cô thay đổi kiểu trang hoàng phòng công chúa mộng ảo đây này.

Linh hồn cô đã là một “bà cô già” hai mươi lăm tuổi, thật sự cô không hợp với phong cách thiếu nữ a.

“Mặc thế này thuận tiện hơn chút ạ.” Tô Nhuế cười cười nói.

“Đúng, ba cũng thấy thế, trông như này nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.” Ba Tô đứng một bên cũng nói.

Nghĩ đến vài năm trước, trước khi con gái đi Mỹ, thích kiểu dáng gì mà công chúa, gì mà lâu đài, Tô Hoành Viễn thật lòng cảm thấy không hiểu.

“Đúng rồi, Nhuế Nhuế, tối nay con chuẩn bị một chút đi, buổi tối giáo viên Lý sẽ tới đây, chính thức bắt đầu dạy con.” Người một nhà ngồi trên bàn cơm, Tô Hoành Viễn nói với Tô Nhuế.

Lần này con gái trở về, có thể chủ động yêu cầu học chuyên ngành quản lý kinh tế, còn yêu cầu muốn học thêm trước khi khai giảng, nói thật, Tô Hoành Viễn rất kinh ngạc.

Nhưng.

“Nếu đã quyết định muốn học thì phải học chăm chỉ, biết chưa? Đừng làm trò.” Ba Tô lại nhìn Tô Nhuế, nghiêm khắc nói.

“Vâng, con biết.” Tô Nhuế gật gật đầu nói.

Tuy rằng cô không thích chuyên ngành này, nhưng cô sẽ học thật tốt.

Mà bên này, sự nghiêm khắc của ba Tô chỉ duy trì được có hai giây là đã sụp đổ.

“Chương trình học mỗi tối là 2 giờ, có phải dài quá không, hôm nay con cứ học thử đã, nếu cảm thấy quá dài, chúng ta đổi thành 1 giờ.”