Những lời này của bà Cố vừa ẩn ý vừa khéo léo, như ngầm giải thích cho Tô Nhuế rằng dạo này Dục Thành về nhà muộn, lần nào cũng phải đợi tới lúc cô về thì anh mới về, là vì anh quá bận rộn với công việc.
Tô Nhuế ngầm hiểu gật đầu.
Lại thấy bà Cố tràn đầy chờ mong nhìn về phía Tô Nhuế.
“Nhuế Nhuế, hình như chiều nay con không có ca học, đúng không nhỉ?” Bà Cố hỏi.
Nhìn đi, người phụ nữ đứng sau lưng một người đàn ông thành công, cũng sinh ra được một người đàn ông thành đạt, quả nhiên luôn khác biệt.
Chỉ mới mời Tô Nhuế đến chơi vài lần, mà bà Dư đã nhanh chóng nắm rõ được cả lịch học của Tô Nhuế sau vài câu trò chuyện bâng quơ.
“Dạ, đúng ạ.”
Thấy Tô Nhuế gật đầu, bà Cố lại nói tiếp: “Bác còn lo con sắp xếp lịch học dày quá, không có thời gian nghỉ ngơi kia kìa.”
“Sự nghiệp học hành tất nhiên quan trọng, nhưng con còn trẻ, cần phải có thời gian thư giãn. Đừng để lúc nào cũng căng thẳng quá làm gì. Đợi đến khi con bằng tuổi bác, cả ngày chỉ biết lo toan chuyện lớn việc nhỏ không ngừng, đến lúc ấy chắc chắn con sẽ nhớ mong khoảng thời gian như bây giờ.” Bà Cố làm như đang nói chuyện phiếm nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Đúng rồi, Nhuế Nhuế, vậy chiều nay con có việc gì khác không?” Bà Cố lại như thuận miệng hỏi.
“Không ạ.”
“Thế thì tốt quá!” Mắt bà Cố sáng lên, rồi bà ấy tiếp lời: “Vậy có thể phiền con giúp bác mang hộp cơm này đến công ty của Dục Thành không? Chiều nay bác phải đi dự tiệc trà.”
Nhìn biểu cảm “mình rất bận nhưng không biết phải làm sao” của bà ấy, khóe miệng Tô Nhuế giật giật.
Quả nhiên, sách lược của người lớn, lúc nào cũng đơn giản thế thôi, nhưng lại khiến người ta khó lòng từ chối…
Nhưng thực ra, Tô Nhuế cũng không định từ chối lời “nhờ vả” này của bà Cố.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Cố Dục Thành đυ.ng phải cô cũng sẽ đưa cô về nhà, hai người cũng có nhắn tin qua lại với nhau vài câu, nên chắc -- mối quan hệ này về cơ bản đã ổn định rồi nhỉ?
Tô Nhuế cũng không chắc chắn cho lắm.
Dù không có nhiều kinh nghiệm thực tế trong chuyện tình cảm, nhưng nhờ nghe những câu chuyện của các dì các bác trong bệnh viện, cô cũng hiểu khá nhiều lý thuyết.
Theo quy trình yêu đương thì chắc là không sai đâu ha?
Việc mang cơm đến cho Cố Dục Thành, tới cũng chỉ mang tính hình thức, nên dường như cũng được.
“Vâng, để con đi cho.” Tô Nhuế gật gật đầu, đáp.
Thấy Tô Nhuế đồng ý, khuôn mặt bà Cố lập tức hiện lên nụ cười mãn nguyện.
“Vậy cảm ơn con nhé, lát nữa bác sẽ nhờ tài xế đưa con qua. Bác sẽ báo trước với Dục Thành một tiếng.”
“Vâng.”
…
Sau khi thân thiết tiễn Tô Nhuế rời đi, ngay lập tức bà Cố lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cố Dục Thành.
[Cố Dục Thành, Nhuế Nhuế sắp qua công ty con đấy. Con nhớ chú ý thái độ với người ta một chút, đừng có suốt ngày trưng cái bộ mặt thối hoắc ấy ra nữa!]
Gửi tin nhắn xong, bà Cố không giấu được nét mặt đắc ý, như thể vừa hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao.
Ngay sau đó, bà ấy lại làm ra vẻ cảm thán thở dài:
“Vì chuyện hôn nhân đại sự của thằng nhóc thối kia, mà người làm mẹ như tôi cũng khổ tâm quá rồi.” Bà Cố than thở, rồi không quên thêm một câu phàn nàn: “Nhưng nó còn chẳng chịu hiểu cho tôi.”
Nghe vậy, quản gia đứng bên cạnh cười cười.
“Không phải cậu chủ không chịu hiểu cho bà chủ, mà có lẽ là do cậu ấy chưa suy xét đến chuyện này thôi.”
“Nhưng.” dừng lại một chút, quản gia tiếp tục, “Theo tôi thấy thì tình hình hiện tại không tồi. Hơn nữa, cô Tô Nhuế tuy còn trẻ nhưng rất lại hiểu chuyện.”