"Thế nào? Có phải bị chủ tịch Cố mê mẩn đến không muốn rời xa rồi không?" Đường Tiếu ghé sát vào Tô Nhuế hỏi.
"À, cũng bình thường thôi." Tô Nhuế thành thật trả lời.
Mê mẩn đến mức không rời được ư? Xùy, cũng đâu phải là cái hồi còn nhỏ suốt ngày theo đuổi thần tượng nữa chứ.
Tô Nhuế thầm phản bác trong lòng.
Một bên, Đường Tiếu thầm quan sát Tô Nhuế, thấy cô tỏ ra khá thoải mái tùy ý, hoàn toàn không giống như đang giả vờ hay làm bộ rụt rè, mặc dù là đang nửa đùa nửa thật, nhưng, Đường Tiếu cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không nghĩ rằng cuộc hẹn xem mắt giữa Tô Nhuế và Cố Dục Thành sẽ dẫn đến kết quả gì tốt.
Bao năm qua, những người muốn kết thân với nhà họ Cố hoặc yêu thích Cố Dục Thành không phải là ít, kể cả những người được hẹn xem mắt chính quy do bà Cố sắp xếp cũng nhiều vô kể.
Nhưng chủ tịch Cố có để mắt đến ai không?
Mặc dù biết buổi xem mắt giữa Tô Nhuế và Cố Dục Thành chẳng có gì đáng kỳ vọng, nhưng khi nghe chính Tô Nhuế nói không bị mê hoặc bởi Cố Dục Thành, Đường Tiếu vẫn thấy vui mừng.
Qua lần gặp và tiếp xúc này, cô ấy cảm thấy Tô Nhuế là một người không tồi, cô ấy cũng không muốn thấy một người dễ mến như vậy trở nên mê muội trước Cố Dục Thành giống như bao cô gái não tàn khác.
"Vậy nhà cậu có sắp xếp cho cậu thêm cuộc xem mắt nào khác không?" Đường Tiếu tò mò hỏi, trong đầu nghĩ thầm, nếu cuộc xem mắt với nhà họ Cố không thành, cũng không biết liệu nhà họ Tô có tiếp tục sắp xếp thêm ai đi xem mắt với Tô Nhuế nữa không.
"À, tạm thời chưa có." Tô Nhuế trả lời, không có nhiều lời.
Tuy rằng chuyện giữa cô và Cố Dục Thành còn chưa xong, nhưng tốt xấu gì cũng đang trong quá trình tìm hiểu, nên trong khoảng thời gian này cô cũng không thể ngay lập tức đi xem mắt với người khác được.
Có lẽ mẹ cô, Lưu Nguyệt, cũng nghĩ đến điều này, nên dạo gần đây không vội vã sắp xếp thêm buổi trà chiều hay sự kiện nào khác cho cô.
Ngay cả buổi tiệc hôm nay, Lưu Nguyệt cũng chỉ muốn Tô Nhuế xuất hiện để tiện cho mình khoe con gái nhiều hơn, chứ không có ý ép Tô Nhuế đi tiếp xúc với người khác phái cùng tuổi.
"Vậy thì chúc mừng cậu!" Đường Tiếu nói.
“Sao vậy?” Thấy Đường Tiếu lộ rõ vẻ mặt buồn bực, Tô Nhuế hỏi.
"Không giấu gì cậu, gần đây tớ đã phải đi xem mắt sáu bảy lần rồi."
Gia đình như nhà họ Cố, hẳn là chẳng có mấy người không muốn kết thân với người ta, nhà Đường Tiếu cũng không ngoại lệ. Nhưng ba của Đường Tiếu lại biết tự mình hiểu lấy.
Ngay từ đầu, ông ấy đã loại trừ khả năng liên hôn với những gia đình quá cao xa như nhà họ Cố, các cuộc hẹn mà ông ấy sắp xếp cho Đường Tiếu, hơn phân nửa đều là với những người có cùng vị thế và mối quan hệ làm ăn với nhà họ Đường.
"Đó, cậu có thấy người đeo cà vạt xanh bên kia không? Đó là một trong những đối tượng xem mắt gần đây của tớ đấy." Đường Tiếu chỉ về phía chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi cách đó không xa, mặt đầy vẻ cạn lời.
Nghe vậy, Tô Nhuế nhìn theo hướng tay Đường Tiếu chỉ.
Thật ra… cũng không tệ lắm nhỉ?
Diện mạo ổn, dáng người cao ráo, sau này sinh con chắc cũng di truyền được chiều cao...
Tô Nhuế nhìn Đường Tiếu, vốn định bày tỏ quan điểm của mình: Thực ra việc xem mắt cũng không tệ cho lắm, nhiều lúc chẳng có gì xấu cả, kết hôn cũng khá tốt.
Nhưng thấy vẻ mặt của Đường Tiếu viết rõ hai chữ kháng cự, Tô Nhuế ngẫm lại, thôi vẫn nên giữ im lặng đi.