Lần này Tô Nhuế được đón trở về, tuy rằng thi thoảng cũng đi theo bà tới mấy lớp năng khiếu, cùng đi dạo phố, hung hăng bù đắp thiếu sót tình cảm mẹ con trong ba năm qua giữa Lưu Nguyệt và con gái.
Nhưng mà, hàng ngày Tô Nhuế không phải ở nhà với bà, thì là ở nhà học thêm, Lưu Nguyệt thật sự có chút lo lắng con gái sẽ bị chán muốn chết.
Nếu Tô Nhuế biết băn khoăn trong lòng Lưu Nguyệt, nhất định sẽ nói: Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc trước khi nằm trên giường bệnh suốt ba năm, Tô Nhuế đã học được tính nhẫn nại.
Hiện tại, được tự do hoạt động, rất tốt a.
Hơn nữa, cô ru rú trong nhà, chẳng phải là vì học bù hay sao?
Vì muốn sau khi khai giảng, sẽ không học dốt đến mức không có bạn bè, Tô Nhuế cảm thấy, tối thiểu cũng nên cố gắng nâng cao thành tích của mình lên trình độ đại chúng bình thường thì hơn.
Về phần bữa tiệc từ thiện mà mẹ Tô nói.
Đời trước Tô Nhuế chỉ từng thấy qua lúc lướt weibo, lướt tin tức drama.
Ai ai ai lại phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, ai ai ai lại lực áp mọi người, ai lại đoạt vị trí C của ai, ai lại đắc tội với thợ trang điểm.
Tuy rằng bữa tiệc tối mà Lưu Nguyệt nói có lẽ là tiệc trong giới phú thương, nhưng, chắc cũng chỉ quanh đi quẩn lại toàn mấy chuyện ấy.
Hmm, có chút tò mò.
"Mẹ, bữa tiệc tối đó bắt đầu lúc mấy giờ?"
“6 giờ, nhưng chúng ta phải có mặt tầm lúc 5 giờ.” Lưu Nguyệt cười cười, nói: "Hơn nữa, trang điểm, thử lễ phục, ngày mai còn có một đống chuyện cần làm nữa nha.”
Nói xong, Lưu Nguyệt đột nhiên chớp chớp mắt nhìn Tô Nhuế, thần bí cười, nói: "Mẹ đã chuẩn bị cho con một bộ lễ phục vô cùng đẹp mắt, sáng mai sẽ đưa tới.”
Nhìn cô con gái đã trưởng thành xinh đẹp rạng người trước mắt, ánh mắt bà Tô lập lòe, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ kinh diễm khi Nhuế Nhuế nhà bà ăn diện chỉn chu, trang điểm xinh đẹp ngày mai.
Nhịn không được, trong mắt bà Tô hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Sự thật chứng minh, ngoại trừ kiên định kiên trì với phong cách ở nhà của con gái nhà mình, những phương diện khác, thẩm mỹ của bà Tô vẫn rất tốt.
Chiếc váy được đưa đến nhà vào ngày hôm sau quả thực rất đẹp, hơn nữa còn rất hợp với một cô gái ở độ tuổi của Tô Nhuế.
Hơn nữa, nghe nói còn là hàng định chế hot nhất cũng như mới nhất của một chuỗi cửa hàng nào đó?
“Ừm, không tồi, rất vừa người.” Lưu Nguyệt lôi kéo Tô Nhuế thay lễ phục, dạo qua trước mặt mình một vòng, vô cùng hài lòng gật đầu.
Ngay sau đó, Lưu Nguyệt lại nhìn về phía Tô Nhuế, nhướng mày nói: “Thế nào, ánh mắt của mẹ không tệ chứ?"
Hừ, đừng tưởng rằng bà không có chú ý tới, ngày hôm qua lúc bà nói đã chuẩn bị lễ phục, con gái nhà bà đã lộ ra dáng dấp như thể cực kỳ hoài nghi về gu quần áo của bà.
“Đẹp!” Tô Nhuế rất có ham muốn sống gật đầu đồng ý, về phần những thứ khác, ngược lại không để ý.
Dù sao, một đoạn thời gian gần đây, dưới sự cổ vũ của Lưu Nguyệt phu nhân, Tô Nhuế đối với loại quần áo "Không thể giặt bằng nước, không thể giặt khô, không thể giũ" này, đã có phần miễn dịch.
Sẽ không giống như lúc trước, nhịn không được oán thầm.
Được con gái khẳng định, Lưu Nguyệt vô cùng vui vẻ, ánh mắt cũng sắp cong thành hai đường cong.
“Vẫn là do Nhuế Nhuế nhà chúng ta xinh đẹp!”
“Đó là nhờ gen di truyền của mẹ tốt!" Tô Nhuế nháy mắt mấy cái, nói.
“Ừ, Nhuế Nhuế nói có lý lắm.” Lưu Nguyệt gật gật đầu, cực kỳ tán thành.