[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 20: Đưa cô về (3)


Nghĩ như vậy, Tô Nhuế cũng không nhịn được nhìn thoáng qua Cố Dục Thành, trong mắt lộ vẻ hâm mộ.

“Làm sao vậy?”

“Có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh một chút.”

“Hử?”

“Cô giáo dạy tôi kiến nghị tôi học lý thuyết nên đi đôi với thực hành, vậy nếu muốn giúp ích cho chuyên ngành, anh cảm thấy tôi nên đi lên từ cương vị nào mới tốt?” Nghĩ đến lời kiến nghị trước đó của Lý Na, Tô Nhuế rất nghiêm túc hỏi thăm.

Vấn đề này, Tô Nhuế cũng từng hỏi qua ba Tô, đáng tiếc, đồng chí lão Tô chỉ trả lời đúng một câu: Còn muốn cương vị gì nữa, con cứ đi theo ba con, nhìn xem ba con hàng ngày đến công ty chỉ điểm giang sơn như thế nào, cam đoan cái gì con cũng biết hết.

Bởi vì cảm thấy lời này của ba Tô rất không đáng tin, Tô Nhuế quyết định tìm một người chuyên nghiệp để hỏi thử.

Nghe được lời của Tô Nhuế, ánh mắt Cố Dục Thành hơi sững sờ, ngay sau đó cũng bắt đầu suy xét vấn đề này của Tô Nhuế.

"Xem phương hướng học tập của cô, nếu lấy kiến thức cơ bản và tri thức lý luận làm chủ, có thể lựa chọn ngành phân tích kinh tế, phần tri thức học thuật này tương đối toàn diện, nếu lệch về phương hướng quản lý, có thể..." Cố Dục Thành phân tích vô cùng đúng trọng tâm.

Nói xong, khóe mắt liếc sang người ngồi bên cạnh, khóe miệng Cố Dục Thành không tự chủ được khẽ nhếch lên.

“Mặt khác, còn có một chức vị.”

“Hả? Cái gì?”

“Khụ, quên đi." Nhìn vào mắt Tô Nhuế, Cố Dục Thành lại nói: "Vị trí đó không hợp với cô.”

Tô Nhuế: Rốt cuộc là cái gì?

Cố Dục Thành không nói, trái lại cô càng tò mò hơn.

"Định khi nào thì bắt đầu?"

“À, phải hoàn thành chương trình học cơ bản năm nhất năm hai trước đã." Tô Nhuế ngẫm lại, nói.

Bắt đầu từ hôm thứ hai, Lý Na đã đẩy nhanh tiến độ học tập, dựa theo tốc độ này mà nói, khả năng một tháng học xong chương trình cơ bản, thi được 60 điểm, chắc là có thể nhỉ...

Sau đó, nếu còn thời gian, cô sẽ đi thực tập.

"Cô có thể bắt đầu từ ngay bây giờ, nếu như ban ngày có thời gian."

“Vậy ạ?”

“Nhưng mà…” Tô Nhuế có chút rối rắm, tuy rằng lúc cô học đại học cũng được học chuyên ngành liên quan, nhưng sau khi tốt nghiệp công việc cô làm cơ bản toàn là công việc tạp vụ, sau đó lại nằm trên giường bệnh ba năm.

Bây giờ đến công ty thực hành, Tô Nhuế có chút sợ hãi.

“Có vài thứ, nếu chỉ dựa vào học thuộc lòng thì đơn thuần không có tác dụng.” Thấy vẻ chần chờ trên mặt Tô Nhuế, Cố Dục Thành nói.

"Nếu cô được tham gia vào ứng dụng thực tế, tốc độ tiếp thu nội dung học của cô sẽ nhanh hơn nhiều.”



Nói tới đề tài này, không khí trên xe hình như không còn xấu hổ như vậy nữa.

Hơn nữa, Tô Nhuế cảm thấy Cố Dục Thành nói rất đúng.

Nếu không phải bầu không khí không đúng, còn phải duy trì hình tượng cơ bản của đối tượng xem mắt, Tô Nhuế cũng muốn nói với Cố Dục Thành một tiếng: Cảm ơn đại lão chỉ điểm chốn mê.

“Tô Nhuế.”

“Hả?”

“Có vấn đề gì sao?" Trông nét mặt Cố Dục Thành dường như có chút rối rắm? Trong lòng Tô Nhuế nghi hoặc.

“Nhà họ Tô, ở đâu vậy?”

Tô Nhuế: WTF?

Cố Dục Thành không biết nhà họ Tô ở đâu?

Vậy rốt cuộc vừa rồi vị đại lão này lấy đâu ra lòng tin mà nghiêm trang nói “tiện đường” thế hả?

Nếu không phải còn chưa quá thân với Cố Dục Thành, Tô Nhuế chắc chắn sẽ bật thốt hỏi ra vấn đề này.

Về phần hiện tại, mặt mũi nên giữ vẫn phải giữ.

“Ở khu A Kim Hoa Uyển." Tô Nhuế cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường, đáp.

“Ừm.”