[Xuyên Sách] Nữ Phụ Chỉ Muốn Sống Tốt

Chương 17: Coi trọng (2)

“Con không có đam mê luyến đồng (*).” Cố Dục Thành từ tốn nói.

(*) luyến đồng: yêu thích trẻ vị thành niên.

“Con!”

Phản ứng kịp Cố Dục Thành đang nói cái gì, suýt chút nữa bà Cố bị tức gần chết.

“Con nói năng gì thế! Mẹ kêu con tiếp xúc với Tô Nhuế, làm quen tìm hiểu, sao tự dưng lại thành luyến đồng rồi?”

“Tô Nhuế mới 20 tuổi.” Cố Dục Thành nhìn bà Cố, giọng điệu bình thản.

“20 tuổi thì sao? 20 tuổi đã đủ tuổi kết hôn được rồi!”

“Hơn nữa, con chê người ta còn nhỏ, nói không chừng nhà họ Tô không muốn cho con gái nhà mình gả chồng sớm vậy đâu.” Bà Cố bất mãn trừng mắt nhìn con trai, lẩm bẩm một câu.

Hôm nay xem như bà ấy đã nhìn ra thái độ của gia đình Lưu Nguyệt.

Hôm nay người ta bảo con gái tới đây, là cảm thấy Cố Dục Thành cũng không tệ lắm, nguyện ý thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhưng chỉ vậy mà thôi, không giống với những người vội vàng muốn leo lên nhà họ Cố bọn họ.

Càng nghĩ càng tức, bà Cố nhịn không được, nói thêm: "Hơn nữa, con nói Nhuế Nhuế còn nhỏ, vậy những cô gái trước đó mẹ giới thiệu cho con, tuổi tác phù hợp, điều kiện…”

Nói đến vấn đề điều kiện này, giọng nói của bà Cố dừng lại một chút.

Có lẽ là do được gắn thêm một lớp filter, từ sau khi gặp Tô Nhuế, Dư Tĩnh cảm thấy những thiên kim trước kia, thật đúng là chẳng ra gì.

Chủ yếu là vì dáng vẻ khi nhìn thấy Cố Dục Thành của bọn họ, chưa gì đã hận không thể dán cả người lên, hừ, còn nói mình là thiên kim tiểu thư, trông chẳng khác gì yêu ma quỷ quái phương nào.

Mặc dù trong lòng bà Cố nghĩ thế, nhưng mà, lúc này đang nổi giận, sao có thể chịu thua trước mặt con trai.

"Điều kiện cũng tàm tạm, hơn nữa cũng coi như là môn đăng hộ đối, sao không thấy con nhìn trúng ai?" Bà Cố liếc xéo Cố Dục Thành, mạnh miệng nói.

Nghe vậy, ánh mắt Cố Dục Thành trầm xuống, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo.

“Môn đăng hộ đối?” Đột nhiên, Cố Dục Thành trào phúng cười lạnh một tiếng.

“Nếu mẹ không muốn nhìn thấy gia đình môn đăng hộ đối của mấy người có chút giao tình với mẹ phá sản, mẹ có thể tiếp tục.” Lạnh lùng nói một câu, rồi Cố Dục Thành lấy áo khoác đi thẳng ra ngoài.

Môn đăng hộ đối, cụm từ này không có gì sai.

Chỉ là, chuyện năm đó, vẫn luôn là một cái gai trong lòng bà Cố, lúc này nghe con trai nói vậy, sắc mặt bà Cố thay đổi, trong lòng nghẹn lại.

“Cố Dục Thành, còn chưa ăn cơm mà con đã đi đâu?”

“Đến công ty.”

Thấy Cố Dục Thành đi thật, bà Cố tức giận ngồi phịch xuống sô pha.

"Chú nói coi, sao tôi lại sinh ra một thằng con trai bất hiếu như thế!” Bà Cố nhịn không được thấp giọng mắng: “Lúc trước nhà họ Bạch phá sản, là do tự bản thân Bạch Kinh Hoa không biết dùng người, có nửa xu liên quan gì tới tôi, liên quan gì tới nhà họ Cố chúng ta a!”

“Tôi chỉ nói đúng một câu, nhà họ Bạch phá sản là chuyện sớm hay muộn, bảo nó đừng tham gia vào chuyện đậu xanh hạt mè (*) kia, chứ tôi có làm gì đâu!”

(*) đậu xanh hạt mè: chuyện nhỏ nhặt, không đáng kể.

“Khụ, bả chủ, lúc trước cậu chủ còn trẻ, xúc động không hiểu chuyện, hiểu lầm bà.” Quản gia bên cạnh trấn an.

Chỉ là, cái gai trong lòng nhiều năm như vậy vẫn không được nhổ ra, đúng thật không phải chuyện tốt gì a.

“Bà chủ, bà có thể tìm một cơ hội trò chuyện với cậu chủ về chuyện lúc trước, giải trừ hiểu lầm, như vậy chẳng phải sẽ không sao nữa hay sao?”