Phương thuốc giải rượu của Lâm Diệp là bà bà dạy hắn, bà bà nói, chồng của nàng trước kia cũng thích uống rượu, cho nên nàng cố ý cầu xin phương thuốc này, rất có tác dụng.
Đến hiệu thuốc mua thuốc, dược phòng tiên sinh nghe hắn nói xong, theo bản năng nhìn hắn thêm vài lần, còn hỏi hắn phương thuốc là từ đâu tới, Lâm Diệp chỉ nhàn nhạt trả về một câu gia truyền, tiên sinh kia cũng không hỏi thêm cái gì.
Dược phòng tiên sinh có chừng ba mươi tuổi, là một người rất nhã nhặn, sau khi Lâm Diệp ra cửa, hắn nhìn đơn thuốc của Lâm Diệp do chính hắn ghi lại, ánh mắt phiêu hốt.
Lâm Diệp trở lại võ quán, đem điểm tâm cùng thuốc đưa cho sư nương, nói là đi ngang qua cửa hàng điểm tâm, cảm thấy sư nương sẽ rất thích, vì vậy mua cho sư nương một ít.
Hiểu chuyện như vậy, Lôi Hồng Liễu đối với hắn thật sự là càng xem càng thích.
Hai người tán gẫu vài câu, Lâm Diệp làm bộ tò mò hỏi: "Sư phụ trên người vết sẹo, là trong chiến tranh bị thương?"
Chiến tranh?
Lôi Hồng Liễu ngây ra một chút, sau đó cười ha ha.
Sư phụ ngươi là lão binh, nhưng hắn là hỏa đầu quân, chính là nấu cơm.
Nàng cười đối với Lâm Diệp nói ra: "Ngươi hiểu chuyện, sư nương không giấu diếm ngươi, sư phụ ngươi võ công bình thường, vết sẹo trên người đúng là bị tặc binh chém, đó là bởi vì sau một trận thảm bại, sư phụ ngươi chạy chậm, bị tặc binh đuổi theo, may mắn không có chết..."
Sau khi nói xong nàng còn vén quần áo của Nghiêm Tẩy Ngưu ra: "Thấy không, trên bụng còn có một đao gần như chí tử cũng không lấy mạng hắn."
Sau đó lại bổ sung một câu: "Lúc hắn chạy bị ngã, vết thương do dao phay trong tay mình cắt ra, đám tặc binh chính là bởi vì nhìn thấy vết thương này cho rằng hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên mới không bổ sung thêm hai đao."
Tầm mắt Lâm Diệp đảo qua vết sẹo của Nghiêm Tẩy Ngưu, trong lòng khẽ động.
Nhưng mà......
Lôi Hồng Liễu nói: "Hai bằng hữu thối nát của sư phụ ngươi thật ra đã từng ra chiến trường, một người mù một người què, cũng rất đáng thương."
Lâm Diệp nghe được câu này trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không có tới nhầm võ quán này, còn có thứ để tra.
Hắn hỏi Lôi Hồng Liễu: "Sư nương, hai người ngươi nói, là đồng bào của sư phụ sao?"
Lôi Hồng Liễu lắc đầu: "Không phải một đội ngũ, sư phụ ngươi năm đó ở Bắc Dã quân, mà hai người kia, ta nhớ rõ sư phụ ngươi giống như đã nói qua, gọi Vô cụ doanh hay là cái gì..."
Vô cụ doanh!
Ba chữ này giống như một đạo kinh lôi nổ tung trong đầu Lâm Diệp, hắn sở dĩ muốn tới Vân Châu, không dung thư tiến cử cỏ huyện lệnh, cũng là bởi vì ba chữ này.
"Sư nương, hình như con nghe nói qua, Vô Sợ doanh năm đó toàn bộ bỏ mình, không một ai sống sót, sư phụ có nói dối với người không?"
Lôi Hồng Liễu hừ một tiếng: "Không có khả năng, hắn uống nhiều liền khóc, mấy lần say rượu hô đều là mù lòa què tử chạy mau, người vô cụ doanh đều đã chết, các ngươi chạy mau."
Lâm Diệp đè nén kích động trong lòng, nhìn về phía Nghiêm Tẩy Ngưu đang ngủ say, lại nghĩ tới vừa rồi sư nương vén lên Nghiêm Tẩy Ngưu quần áo lộ ra vết sẹo...
Vết sẹo kia tuyệt đối không phải là vết cắt của một con dao phay, cho nên trên người Nghiêm Tẩy Ngưu tất nhiên cũng cất giấu bí mật rất lớn.
Trận chiến năm đó, đại tướng quân quân Bắc Dã- Thác Bạt Liệt dẫn binh gấp rút tiếp viện đồng bào bị vây khốn, kết quả lại bởi vì trinh sát truyền tin tức có sai sót, dẫn đến đội quân ở biên giới bị vây khốn kia toàn quân bị diệt.
Vì thế, Thác Bạt Liệt nổi trận lôi đình, nghe đồn lúc ấy gϊếŧ không ít người, mấy thám báo truyền tin tức kia đều bị hắn mổ bụng moi ruột.
Trong đội ngũ toàn quân bị diệt đó, bao gồm cả vô cụ doanh, sư nương nói người mù và người què đều là người vô cụ doanh, nhất định phải tìm ra điểm mấu chốt trong đó.
Ba chữ vô cụ doanh là cho trong lòng Lâm Diệp xúc động cực lớn, có lẽ đây là ý trời, để cho hắn tìm được manh mối
Hắn cúi người hành lễ, bộ dáng nhu thuận làm cho Lôi Hồng Liễu cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là đặc biệt, không giống những tên cà lơ phất phơ trong võ quán.
"Đi thôi, nếu sư phụ ngươi không dạy được gì, có thể tới hỏi ta."
Lôi Hồng Liễu cười rộ lên, khom lưng nhéo mặt Lâm Diệp một cái: "Đứa trẻ ngoan."
Lâm Diệp bị hành động bất thình lình như vậy làm cho hoảng sợ, mấy năm nay, ngoại trừ bà bà, hắn không cùng bất kì ai có quá nhiều tiếp xúc.
Hắn sững sờ ở đó, vào giờ khắc này bỗng nhiên nhận ra mình dĩ nhiên không có chán ghét, hắn vốn nên chán ghét loại hành động này mới đúng.
Từ trong phòng đi ra, Lâm Diệp trong đầu đã bắt đầu tính toán làm sao từ người què cùng người mù bắt đầu điều tra.
Nghiêm Tẩy Ngưu không biết bao giờ mới tỉnh, hắn mới tới, cũng không ai chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn một người ngồi ở bên cạnh nhìn những sư huynh kia luyện công.
Lúc trời sắp tối, hắn mới ở trên sân bãi, dùng khóa đá thử xem khí lực của mình, vừa muốn khom lưng, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen.
Chính là Trần Vi Vi gặp lúc sáng.
"Có việc gì?"
Lâm Diệp hỏi.
Trần Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, giọng nói có chút phát lạnh nói: "Nếu ngươi muốn ở lại võ quán, thì mau dọn khỏi nhà họ Trần."
Lâm Diệp hỏi: "Nếu không thì sao?"
Trần Vi Vi nói: "Tiếp theo ta sẽ đấm vào ngực ngươi, ngươi tiếp đi."
Tiếng nói vừa dứt, một quyền đánh về phía ngực Lâm Diệp, hai tay Lâm Diệp giao nhau ngăn trở một quyền này, lại bị chấn lui về phía sau bốn năm bước.
"Nếu không dọn ra ngoài, vậy ngươi ở trong võ quán mỗi ngày tiếp ta một quyền, hôm nay một quyền này chỉ là cảnh cáo, bắt đầu từ ngày mai, quyền sẽ càng ngày càng nặng hơn."
Nói xong câu đó, Trần Vi Vi xoay người rời đi.
Lâm Diệp cảm thụ cánh tay đau đớn cùng tê dại, nghĩ vậy cũng tốt, bằng không ai có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ?