Đại thúc bán mì họ Trần, hơn nửa đời người cẩn thận dè dặt sống, bởi vì quá thành thật cho nên nhân sinh mấy chục năm đại khái đều là bi kịch.
Vốn là có vợ có con, hắn thương vợ mình, không muốn vợ cùng mình ra ngoài bán cơm, cảm thấy nàng sẽ không chịu nổi phơi nắng phơi gió.
Vợ hắn ở nhà, vốn cũng bình thường, nhưng có một ngày vợ hắn cùng với tên lưu manh bên hàng xóm chạy trốn.
Nhưng làm hắn khó hiểu, tên lưu manh kia không những xấu, còn nổi danh là lười, vợ mình như thế nào lại mù quáng chạy theo tên đó.
Bỏ lại hắn cùng đứa con trai năm tuổi còn mang theo tất cả tiền, hắn tuy rằng phẫn nộ, nhưng có thể có biện pháp gì, cũng không thể mang theo con trai đuổi theo.
Kết quả qua vài năm sau bà ta lại trở về, khóc lóc nói mình sai rồi, khẩn cầu tha thứ, còn nói mình ở bên ngoài sống không tốt, trường kỳ bị tên lười biếng kia đánh.
Lão Trần nhất thời mềm lòng liền đáp ứng, nhưng con trai lão lại không đáp ứng, hai cha con cãi nhau một trận lớn, đứa con trai chừng mười tuổi chạy đến nhà cô.
Em gái hắn sau khi nghe nói, mang theo người tới muốn giáo huấn nữ nhân kia, kết quả vẫn là lão Trần ngăn cản, nói đánh người là không tốt.
Em gái hắn trong cơn tức giận cũng đi, còn nói nhi tử không thể để cho ngươi nuôi, ngươi là một kẻ nhu nhược, đi theo ngươi, con ngươi sớm muộn gì cũng là một kẻ nhu nhược.
Con trai hắn vừa đi đã năm năm, đến bây giờ một lần cũng không trở về, mà bà vợ kia chỉ ở nhà hai ngày, đã trộm tất cả tiền tiết kiệm của hắn rồi lại chạy.
Thì ra, mụ ta trở về là để trộm tiền, làm gì có chuyện tỉnh ngộ.
Lão Trần xem như cái gì cũng không còn lại, vợ đi rồi, hai lần mang đi tiền tiết kiệm của hắn, con cũng đi rồi, không nhận lão cha này.
Đừng nói con cái, em gái cũng không thèm nhìn mặt hắn, thân thích bằng hữu nhóm nói hắn phế vật, dần dần đều không có đi lại, thật giống như người làm sai chính là hắn.
Cho nên lão Trần thường treo trên miệng một câu nói...... Ta cũng không nghĩ tới a.
Hàng xóm láng giềng, tâm tư không tốt thì thường lấy việc này giễu cợt hắn, hắn cũng luôn hàm hậu cười nói một tiếng... Ta cũng không nghĩ tới a.
Hắn không nghĩ tới nhiều chuyện, tỷ như Lâm Diệp.
Lâm Diệp không phải tùy ý ngồi xuống ăn cơm, mà là Lâm Diệp sau khi chọn lựa cố ý lựa chọn hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là mấy tên lưu manh Cao Cung đang ăn cơm trên quầy hàng của lão Trần, những tên kia thét năm quát sáu, còn thiếu đem nhãn hiệu ta không phải người tốt dán lên đầu.
Lâm Diệp đi theo lão Trần về đến nhà, nhà này thoạt nhìn rất cũ, nhưng cũng không tàn phá, trong sân quét dọn sạch sẽ, thậm chí có chút quá mức sạch sẽ.
Một người đàn ông sống một mình, góc tường không có mạng nhện, trong sân không có cỏ dại, đồ dùng trong nhà không nhiễm một hạt bụi, chăn mền chỉnh tề.
Lâm Diệp nghĩ lão Trần nhất định là có vấn đề gì, những tật xấu này, dĩ nhiên giống mình như đúc...
Lâm Diệp hầu hạ bà bà ba năm, bà bà không thích lôi thôi, cho nên hắn làm việc từ trước đến nay tinh tế.
Có lẽ là ý trời, cho nên gặp được lão Trần, vậy tạm thời ở lại đây là được rồi.
Lâm Diệp đánh giá căn nhà này, phòng chính có ba gian, bên trái phối phòng hai gian, bên phải phòng bếp hai gian.
"Ta thuê, một tháng bao nhiêu tiền?"
Lâm Diệp hỏi.
Lão Trần cũng là lần đầu tiên cho thuê, cũng không biết giá cả như nào , nghĩ dũ sao cũng là có thu nhập, ban ngày còn có người trông nhà giúp, cho nên liền tùy ý nói: "Một tháng liền một trăm tiền, như thế nào?"
Lâm Diệp gật đầu: "Có thể."
Hắn mở bao hành lý, lấy túi tiền ra đếm tiền.
Lão Trần cảm thấy mình có thể là hoa mắt, theo bản năng xoa xoa, bởi vì hắn phát hiện túi tiền của Lâm Diệp làm sao lại lớn hơn nhiều.
Lúc trước ở quầy hàng hắn nhìn qua, Lâm Diệp túi tiền nửa đầy, hiện tại cái túi tiền này trống giống như tiền muốn hướng bên ngoài tràn ra.
Có thể là nhìn ra ánh mắt kinh ngạc của lão Trần, Lâm Diệp tùy ý giải thích một câu: "Là vừa mượn."
Hắn đem tiền đếm ra năm trăm cái, xâu xong đưa cho lão Trần: "Tiền phòng, năm trăm."
Lão Trần vui vẻ: " muốn ở năm tháng?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Trong nhà ngươi tổng cộng có bảy gian phòng ở, ba gian chính cùng hai gian bếp, ta đều thuê, đây là một tháng tiền."
hắn chỉ chỉ hai gian phòng còn lại: "ngươi ở đó."
Lão Trần cũng bối rối.
Lại thấy Lâm Diệp lại lấy ra năm trăm tiền đưa cho hắn: "Đó là tiền phòng, đây là tiền ủy khuất, dù sao đây là nhà của ngươi."
Lão Trần: "Cái này......"
Lâm Diệp đem đồ đạc của mình cất kỹ sau đó nói với lão Trần: "Ta có hẹn, đại khái sẽ ra ngoài khoảng một canh giờ, ngươi đem đồ đạc thu thập đi, ta sau khi trở về hẳn là sẽ có chút mệt mỏi, muốn trực tiếp ngủ một giấc.
Nói xong cũng không xem lão Trần phản ứng, trực tiếp đi.
Là một tên ngốc, nào có người chủ động trả gấp đôi.
Lầm bầm lầu bầu một câu về sau, lão Trần liền chạy đi thu dọn phòng, nếu đáp ứng, vậy phải dọn xong phòng trước khi Lâm Diệp trở về.
Khoảng hai khắc sau, Lâm Diệp trở lại trong ngõ nhỏ, chính là ngõ nhỏ mà hắn bị trấn tiền.
Giờ này khắc này, trong ngõ nhỏ không chỉ có Cao Cung bốn người, còn nhiều hơn bảy người, hiển nhiên là Cao Cung đem tiểu đệ của mình tất cả đều gọi tới.
Cho nên Lâm Diệp nhíu mày, hắn không phải sợ, cũng không phải tức giận, mà là hơi bất mãn.
Toàn bộ?
Lâm Diệp hỏi.
Cao Cung: " mẹ nó, quá con mẹ nó càn rỡ, các huynh đệ, bày trận đánh hắn!"
Một người trong đó nói: "Đại ca, lại bày trận?"
Cao Cung nói: "Con mẹ nó ta đã nói rồi, chưa từng nghe qua lâm binh đấu giả đều hàng loạt đi về phía trước sao!"
Tống Phú Hỉ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đại ca, nghe qua rồi, nhưng đó là ý gì a."
Cao Cung nói: "Cái này ngươi cũng con mẹ nó không hiểu, lâm binh chính là đánh trận, đấu giả chính là đánh nhau, trước khi đánh trận với đánh nhau, đều phải có trận hình trước.
Hắn đối với hạ nhân hô: "Người này đánh nhau sẽ đánh người phía dưới mũi, lúc nghe được hắn kêu nhân trung, tránh đi là được, đúng rồi, còn phải cẩn thận hắn móc rốn!"
Kêu xong vẫy tay một cái: "Lên đi các huynh đệ!"
Lâm Diệp nhìn đám người đối diện một chút, thật đúng là bày ra đội hình kỳ kỳ quái, nghĩ thầm trong thành Vân Châu lưu manh vô lại còn thú vị như vậy.
Hơi thở tiếp theo, Lâm Diệp ở trong đầu đem chính mình sở học tổng hợp lại, sau đó ra tay.
Linh Hư!
Thần Phong!
Kỳ môn!
Vô Pháp!