Trở lại văn phòng Tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn đem tư liệu giao cho Tần Hoài Sơ.
Tần Hoài Sơ nhận lấy thì đặt ở bên cạnh, cũng không vội vàng nhìn, dư quang liếc cô một chút: "Không thanh toán tiền xe cho em, em sẽ không có ý kiến gì đối với tôi đấy chứ?"
Lúc này tâm tình của Thẩm Băng Đàn không tệ, nên mới không so đo với anh: "Không đâu, quyết định nào của ông chủ cũng là đúng, tôi không có bất kỳ ý kiến gì cả."
Tần Hoài Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ, đã sắp đến năm giờ, anh suy tư một lát rồi mở miệng: "Như vậy đi, xem như buổi chiều nay em làm chân chạy cho tôi một chuyến vất vả, hôm nay tôi cho phép em nghỉ làm sớm."
Thẩm Băng Đàn không nghĩ tới sẽ có đãi ngộ này, mấu chốt cô không cảm thấy có chỗ nào là vất vả cả.
Kế hoạch của cô là tối nay ở lại làm thêm giờ, nếu như bây giờ tan tầm sớm, làm sao có thể kiếm tiền làm thêm giờ được nữa chứ?
"Tổng giám đốc Tần, tôi còn có rất nhiều bản thảo chưa phiên dịch xong đâu, vẫn nên trở về để làm việc thôi. Tôi không có việc gì, tuyệt đối không vất vả."
Nhìn thấy cô một lòng muốn làm việc để kiếm tiền, Tần Hoài Sơ có chút im lặng.
Thân là một cô gái, lại ở tại một nơi chung cư sinh viên vắng vẻ hỗn loạn như vậy, mỗi ngày không nghĩ thừa dịp trời còn chưa tối mà đi về sớm một chút, không biết cô làm sao lại có lá gan lớn như vậy.
"Công việc không gấp gáp, ngày mai tới lại làm phiên dịch tiếp."
"Không có việc gì, tối nay tôi làm tăng ca thì có thể làm xong."
Tần Hoài Sơ dò xét cô một lát: "Em muốn làm việc cũng được, nhưng đây là em tự nguyện tăng ca, không có tiền làm thêm giờ đâu."
". . ."
Lời nói đều đã nói đến đây rồi, Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình bây giờ không cần thiết phải cưỡng ép tăng ca nữa.
Cô nhớ tới trước đó, trong nhóm làm thêm giờ, nhìn thấy xế chiều hôm nay có một công việc là phát tờ rơi.
Nếu đã không cho tiền làm thêm giờ tăng ca, còn không bằng cô đi phát tờ rơi.
Từ trong văn phòng Tổng giám đốc đi ra, cô ấn mở nhóm kia rồi nhìn một chút, bên trong vẫn còn chưa có người nào nhận cả.
Thời gian tập trung là năm giờ rưỡi, cách bây giờ còn có một chút thời gian, Thẩm Băng Đàn tranh thủ thời gian báo tên mình, rồi vội vàng về văn phòng thu dọn đồ đạc.
Buổi trưa mua khăn giấy cùng đồ rửa mặt cũng không cầm theo, trực tiếp chỉnh trang lại quần áo rồi rời đi, hướng về địa phương có thể kiếm tiền.
Không kiếm được tiền làm thêm giờ, thì đến điểm làm thêm kia cũng không lỗ.
Nơi cần phát tờ rơi ở trường học có rất nhiều, cô chọn địa điểm có khoảng cách tương đối gần với công ty , phát ở trường trung học trực thuộc đại học C, cũng là trường trung học ngày xưa của cô.
Xa cách bốn năm, trường trung học trực thuộc đại học C vẫn còn dáng vẻ cũ như trong trí nhớ của cô.
Thẩm Băng Đàn còn chưa kịp hoài niệm, liền tìm người phụ trách liên quan đưa tin, nhận lấy tờ đơn cần phân phát.
Người phụ trách cùng gác cổng rất quen thuộc, Thẩm Băng Đàn cùng mấy người đồng bạn có thể cầm tờ đơn trực tiếp tiến vào trong sân trường.
Bây giờ là thời gian ăn cơm tối, trong sân trường lui tới không ít học sinh, mọi người người mặc đồng phục xanh trắng, trên mặt tràn đầy dáng vẻ thanh xuân tươi cười rạng rỡ.
Thẩm Băng Đàn cầm tờ đơn đi vào trong đám người, ký ức quá khứ trong đầu lại hiện lên, lúc lại nhìn về phía trước mắt từng khuôn mặt non nớt, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ.
Cô cũng đã từng có khoảng thời gian không buồn không lo trên sân trường, rốt cuộc bây giờ có muốn cũng không thể quay trở lại nữa.
Một học sinh dừng lại, tiếp nhận một tờ đơn trên tay cô rồi liếc nhìn, nói với nữ sinh phía sau: "Niệm niệm, là lớp huấn luyện vũ đạo này, cậu thích nhất là khiêu vũ, có muốn báo danh hay không?"
"Đã năm ba rồi, chúng ta cũng không phải là học sinh năng khiếu, nào có thời gian rảnh rỗi chứ, thôi quên đi."
Sơ Niệm cầm theo một ly trà sữa đi tới, bên trong miệng vừa uống vừa nói: "Hơn nữa những cô giáo dạy vũ đạo kia căn bản dạy cũng không tốt, trước đó mình. . ."
Cô mới nói được nửa câu, ánh mắt liền rơi vào trên mặt Thẩm Băng Đàn, đầu tiên là kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó hai mắt cũng sáng lên: "Cô giáo Thẩm, thì ra là chị hả!"
Thẩm Băng Đàn bị cô gái ngọt ngào nhiệt tình trước mắt làm cho hơi mơ hồ.
Xưng hô này vừa lạ lẫm lại quen thuộc, đã rất nhiều năm rồi cô chưa nghe thấy qua.
Thấy Thẩm Băng Đàn không nhận ra mình, Sơ Niệm điên cuồng giới thiệu: "Chị không nhớ em sao, em là Sơ Niệm, trước kia em từng học qua khóa huấn luyện vũ đạo của chị, lúc em trật chân chị còn đưa em đi bệnh viện đó."
Nói đến lớp vũ đạo, Thẩm Băng Đàn có chút ấn tượng, lúc nghỉ hè năm cấp ba, cô đã từng làm thêm, cô từng làm cô giáo viên hướng dẫn tham gia huấn luyện một lớp vũ đạo, từng dạy qua mấy học sinh.
Khi đó tính tình cô tương đối nhạt nhẽo, ngoại trừ giảng bài bên ngoài thì không thích cùng người khác giao lưu, mấy cô gái nhỏ khi ấy cũng không dám tiếp cận cô.
Nhưng Sơ Niệm lại là một ngoại lệ, cô bé luôn yêu thích và dán đến chỗ cô để hỏi han nói chuyện trên trời dưới bể, là một cô gái có tính cách sáng sủa lại hoạt bát.
"Thì ra là em hả." Thẩm Băng Đàn cười chào hỏi.
Sơ Niệm hưng phấn đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: "Cô giáo Thẩm, rốt cục chị cũng nhớ ra em rồi!"
Sau đó từ trong tay bạn học cầm lấy tờ truyền đơn kia lật xem : "Đây là lớp huấn luyện của chị sao? Vậy em nhất định phải báo danh tham gia mới được, em thích nhất lớp của chị đấy!"
Thẩm Băng Đàn thần sắc hơi giật mình, tờ truyền đơn trong tay siết chặt lại, sau đó chợt mỉm cười, khẽ lắc đầu rồi nói: "Chị chỉ đến đây làm thêm phát tờ rơi quảng cáo mà thôi."
"A?" Trên mặt Sơ Niệm lộ ra thần sắc kinh ngạc, môi khẽ giật giật, tựa hồ như có rất nhiều lời muốn hỏi.
Do dự một hồi lâu, cô mở miệng: "Đã nhiều năm rồi em không nghe thấy tin tức gì của chị cả, bây giờ chị không múa nữa sao?"
Sắc mặt Thẩm Băng Đàn đã khôi phục lại bình tĩnh, tiện tay vén tóc ở bên tai rồi nói: "Ừ, bây giờ chị sống một cuộc sống của người bình thường."
"Mặc dù khá là đáng tiếc, nhưng mà sự lựa chọn của cô giáo Thẩm khẳng định đều là chính xác, với tư cách là một người hâm mộ, một fan trung thành của chị, em sẽ vĩnh viễn ủng hộ chị!"
"Cám ơn em." Thẩm Băng Đàn chỉ chỉ tờ truyền đơn trong tay nói: "Vậy các em chơi đi, chị phải làm việc trước đã."
Cô vừa mới quay người, lại bị Sơ Niệm gọi lại.
Sơ Niệm đi tới, muốn nói lại thôi , mấy giây sau mới lấy dũng khí hỏi: "Cô giáo Thẩm , cuối tuần này là sinh nhật 18 tuổi của em, em có thể mời chị đi đến nhà em làm khách không?"
Câu hỏi này quá mức bất ngờ, Thẩm Băng Đàn nhất thời không biết nên trả lời như nào mới tốt.
Sơ Niệm lại nói: "Em thật sự rất thích rất thích chị, nếu như ngày hôm đó chị có thể đến, đó chính món quà tốt nhất năm nay em nhận được vào lễ trưởng thành."
Cô chắp tay trước ngực đặt ở dưới cằm, làm ra dáng vẻ cầu xin, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng chân thành.
Thì ra là sinh nhật 18 tuổi.
Thẩm Băng Đàn một thân một mình đã quen, cũng không có bạn bè đặc biệt tốt nào , vốn không thích những trường hợp như kia.
Lại nghĩ tới những gì Mẫn Phong hay nói ở trong điện thoại khuyên mình, một thân một mình ở trong thành phố lớn như thế, hãy thử cùng nhiều người kết giao bằng hữu, đừng từ chối ý tốt của người khác.
Cuối cùng cô vẫn không nói ra lời cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:"Được rồi, nếu như ngày đó chị có thời gian."
Sơ Niệm vui mừng đến hỏng rồi, vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Vậy chúng ta thêm Wechat đi chị, đến lúc đó em đem địa chỉ nhà của em gửi cho chị."
——
Thứ bảy này, Thẩm Băng Đàn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi làm gia sư cho người ta.
Hơn năm giờ chiều là kết thúc, cô đi từ bên trong khu biệt thự đi ra ngoài, nghĩ đến ngày mai sẽ đi dự sinh nhật Sơ Niệm, nhưng mà quà tặng vẫn còn chưa mua.
Cô tìm trên điện thoại di động xem gần đây có khu mua sắm nào không, cô sẽ đi xe đạp qua đó để chọn đồ.
Buổi chiều thứ bảy, bên trong trung tâm thương mại người đến người đi tấp nập.
Thẩm Băng Đàn vừa đi vừa nhìn, vừa suy nghĩ mua cho Sơ Niệm cái gì mới tốt.
Vừa vặn lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, nhìn qua cửa sổ thủy tinh thì thấy có rất nhiều món đồ xinh xắn dễ thương, kiểu dáng cũng xinh đẹp.
Thẩm Băng Đàn đang muốn đi vào, dư quang thoáng nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc.
Tần Hoài Sơ đang đứng ở một bên tìm lấy cái gì đó, hướng về bên này đi tới.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo bình thường màu đen, cả áo khoác bên ngoài cũng màu đen nốt, thân hình thẳng tắp, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào trên mái tóc của anh, sạch sẽ mà soái khí, phá lệ làm cho người khác chú ý.
Lúc anh không mặc âu phục giày da, trên thân lại xuất hiện bóng dáng thiếu niên giống trong trí nhớ của cô ,mang theo ánh nắng , hơi thở mát lạnh, lại có chút du côn.
Thẩm Băng Đàn đang do dự có nên tránh đi hay không, Tần Hoài Sơ vừa lúc quay đầu nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Băng Đàn bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm nên đứng nguyên tại chỗ.
Tần Hoài Sơ nhanh chân đi đến, đứng vững vàng trước mặt cô, mượn ưu thế là thân hình cao lớn của mình, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Băng Đàn cười rồi chủ động chào hỏi: "Tổng giám đốc Tần, thật là trùng hợp."
"Là đúng dịp trùng hợp." Tần Hoài Sơ gật đầu nhìn xung quanh một chút: " Có một mình em thôi sao?"
"Vâng" Thẩm Băng Đàn trả lời: “Sắp sinh nhật một người bạn, nên tôi đến chọn quà để tặng cho cô ấy."
Tần Hoài Sơ tựa hồ cười khẽ: "Vậy thì càng đúng dịp, tôi cũng đến đây để chọn quà sinh nhật."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu: "Anh cũng có bằng hữu sinh nhật sao?"
"Em gái tôi."
Trước đây, vào sinh nhật hàng năm của Sơ Niệm, Tần Hoài Sơ đều là dứt khoát trực tiếp cho cô bao lì xì.
Lúc đầu năm nay anh cũng dự định làm như vậy, nhưng về sau ngẫm lại, tốt xấu gì thì cũng là sinh nhật 18 tuổi của con nhóc kia, anh làm anh ruột cũng nên chọn một cái gọi là quà sinh nhật để ứng phó.
Xế chiều hôm nay có một cuộc xã giao, địa điểm tại khách sạn gần đây, lúc kết thúc nhìn thấy bên này có khu trung tâm thương mại liền muốn tới nhìn xem một chút, tùy tiện mua cái gì đó.
Không nghĩ tới thế mà có thể gặp được Thẩm Băng Đàn.
"Nếu đã như vậy, em cũng chọn giúp tôi một cái đi."
"Tôi?" Thẩm Băng Đàn kinh ngạc không thôi chỉ vào mình, nhà họ Tần ở Trường Hoàn cũng được xem như là một nhà giàu nổi danh, chọn quà tặng cho em gái Tần Hoài Sơ, việc này đối với cô có chút khó khăn.
"Tôi không được đâu. . ."
Tần Hoài Sơ trực tiếp ngắt lời cô: "Đây là công việc mà lãnh đạo giao cho em, em nhất định phải làm theo."
". . ." Nhưng bây giờ cũng không phải là giờ làm việc mà .
"Không phải vừa vặn em cũng phải chọn lễ vật cho bạn em sao, sở thích của mấy cô gái hẳn là cũng không khác nhau mấy, em dự định mua cái gì?"
Thẩm Băng Đàn thực tế cũng chưa nghĩ ra nên tặng cái gì, chỉ vào cửa hàng trang sức bên cạnh nói: "Người bạn kia của tôi vẫn còn đang học trung học, tôi nghĩ đến học sinh cấp ba ở trường học đều phải mặc đồng phục, mặc lâu khẳng định nhàm chán, nên định mua cho cô bé một cái trâm cài áo, cũng coi là một món đồ trang sức."
Tần Hoài Sơ dò xét cô một hồi: "Em còn có bạn là học sinh cấp ba nữa à?"
"Trước đây quen biết, mấy ngày trước vừa vặn gặp lại."
Tần Hoài Sơ cũng không hỏi nhiều nữa, trực tiếp hướng về phía cửa hàng trang sức đi đến: "Vậy em chọn đi, thuận tiện cũng chọn một cái giúp tôi."
". . ."
Mua quà tặng cho em gái mình cũng quá lấy lệ đi.
Thẩm Băng Đàn cảm thán một chút thay em gái của anh, cảm thấy cô bé kia thật sự là quá thảm rồi!
Tại cửa hàng trang sức đi dạo quanh một vòng, Thẩm Băng Đàn cuối cùng dừng ở một chỗ, ánh mắt rơi vào trên một chiếc trâm cài áo được chế tác cực kỳ tinh xảo xinh đẹp.
Cô cầm lên,ở giữa bàn tay thưởng thức.
Chiếc trâm cài áo được làm bằng bạc nguyên chất, được chạm hình cô gái, bên trên cô gái đeo cánh hình con bướm , đây là hình một vũ nữ đứng bằng một chân với tư thế đang khiêu vũ.
Trâm cài áo này, Thẩm Băng Đàn nhìn một chút liền chọn trúng.
Cô cùng với Sơ Niệm cũng xem như bởi vì vũ đạo mới quen biết, lễ vật này rất hợp với trường hợp của bọn họ .
"Cái này bao nhiêu tiền?" Thẩm Băng Đàn hỏi.
Nhân viên bán hàng nói: "Cái này là bạc nguyên chất 999 , có giá 379 tệ ạ."
Thẩm Băng Đàn khẽ cắn môi, cảm thấy cũng không quá đắt: "Tôi muốn cái này, bọc lại giúp tôi đi."
Tần Hoài Sơ ở bên cạnh nhìn xem, cũng chỉ vào đồ vật trên tay Thẩm Băng Đàn: “Tôi cũng muốn một cái giống như vậy, còn cái nào nữa không?"
Nhân viên bán hàng: "Có ạ."
"Vậy cũng gói cho tôi một cái."
Thẩm Băng Đàn cảm thấy mình vẫn cần phải nhỏ giọng nhắc nhở một chút: "Tổng giám đốc Tần à, đây là trang sức bằng bạc, tôi đưa cho bằng hữu còn có thể được, nhưng anh lấy nó ra để tặng em gái mình có phải là quá lấy lệ rồi hay không?"
Tần Hoài Sơ trả tiền xong, anh nhận lấy trâm cài áo mà nhân viên bán hàng đã gói cho, cà lơ phất phơ nói: "Tình cảm anh em là không thể dùng tiền tài để đo lường, tâm ý là vô giá, em có hiểu không?"
". . ."
——
Tần Hoài Sơ lái xe trở về Tần gia, Sơ Niệm đang ngồi ở trên xích đu trong sân đọc sách.
Sơ Niệm nhìn thấy Tần Hoài Sơ trở về, lúc đầu cũng không buồn để ý, nhưng về sau khi nhìn thấy trên tay anh cầm theo quà tặng, thì trong nháy mắt ánh mắt liền sáng lên.
Cô để sách xuống chạy tới: "Anh, đây là quà sinh nhật của em sao?"
Tần Hoài Sơ ném cho cô, rồi mặc kệ cô rồi không thèm để ý đi vào bên trong nói: "Dù sao không giờ tối hôm nay cũng là sinh nhật em rồi, đưa sớm cho em cũng tốt."
Sơ Niệm vui vẻ nhận lấy, sau đó cùng anh đi vào trong phòng.
Sau đó ngồi ở trên ghế sa lon đem quà tặng mở ra, phát hiện bên trong lại là một chiếc trâm cài áo bằng bạc, còn rất độc đáo, mặt trên còn có một hình cô gái nhỏ đeo cánh bướm khiêu vũ.
"Trâm cài áo này đẹp quá!" Cô cảm thán hai tiếng, cảm giác mặt trời mọc từ hướng tây rồi : "Anh, quà tặng này có đắt hay không, bao nhiêu tiền thế?"
Tần Hoài Sơ đi đến chỗ máy đun nước trước rồi rót một cốc nước ấm, sau đó đi đến ghế salon ngồi xuống rồi bắt chéo hai chân: "379."
Sơ Niệm: "?"
Tần Hoài Sơ: "379 vạn."
"Đắt như vậy sao?" Sơ Niệm cẩn thận cầm lấy cái trâm cài áo kia lên, động tác đều cẩn thận nhẹ nhàng: "Anh chừng nào thì đối với em lại hào phóng như vậy thế, em không phải là đang nằm mơ đấy chứ."
"Em là em gái ruột của anh, anh hào phóng không phải là điều tất nhiên sao."
"Có thể , nhưng mà đây cũng quá đắt đi." Sơ Niệm lật qua lật lại rồi đánh giá: "Làm sao lại đắt như vậy nhỉ, là bạch kim sao? Có chút không quá giống nha. Hơn ba trăm vạn, cái này đáng giá sao?"
Tần Hoài Sơ hướng đến bên ghế sô pha rồi khẽ nghiêng người nằm xuống, hai chiếc chân dài gác lên trên thành ghế sô pha, vắt chéo lên nhau, rồi chậm rãi nói: "Anh tìm một nhà thiết kế trang sức nổi danh vì em mà đặc biệt làm ra đấy, toàn thế giới chỉ có một cái này mà thôi, là đồ độc nhất vô nhị, đương nhiên là đáng cái giá này."
Không nghĩ tới anh trai cô thế mà lại tốt như vậy, Sơ Niệm có chút bị cảm động, vui vẻ chạy tới biểu hiện thái độ tôn kính: "Anh à, về sau anh muốn em làm gì em liền làm cái đó, cũng không tiếp tục cùng anh đối nghịch nữa."
Tần Hoài Sơ sờ sờ đầu cô, hai tay vắt chéo đặt sau đầu gối, rồi lười biếng nói: "Ngoan lắm, đi lột cho anh mày một quả quýt ra đây."