Sau khi Thẩm Băng Đàn hoàn thành công việc không sai biệt lắm, nhìn sắc trời không còn sớm nữa, cô bảo Dương Hiên cứ về trước đi.
Làm xong sau cùng, cô cầm túi xách đẩy cửa văn phòng thư ký ra về.
Vừa lúc gặp phải Tần Hoài Sơ từ văn phòng Tổng giám đốc đi ra .
Anh hơi cúi đầu, hình dáng gương mặt lưu loát cứng rắn, trên người mặc một thân âu phục cắt xén vừa vặn, ánh mắt lạnh lùng mà thâm thúy, cả người nhìn qua kiểu lạnh lùng cấm dục.
Thẩm Băng Đàn khẽ ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi: "Tổng giám đốc Tần."
Tần Hoài Sơ chỉ trả lời "Ừm" , sau đó nện bước chân dài nhanh chân đi về hướng thang máy.
Anh không đi thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc, mà lại đi về hướng thang máy dành cho nhân viên .
Thẩm Băng Đàn do dự một chút, sau đó cũng nhắm mắt đi tới.
Hai người sóng vai đứng tại trước cửa thang máy, bầu không khí an tĩnh có mấy phần không được tự nhiên.
Thẩm Băng Đàn nắm lấy dây túi xách đang đeo trên vai, ánh mắt nhìn về phía trên bảng hiển thị số tầng của thang máy đang không ngừng biến động: 16, 17, 18. . . 33. . .
Rất nhanh đã sắp tới tầng 47, chờ một lúc nữa cô có nên cùng Tần Hoài Sơ đi vào chung không?
Từ tầng 47 đến tầng 1 cần thời gian rất dài, không gian bên trong lại còn bịt kín hai người bọn họ biết nói cái gì bây giờ, bầu không khi rất là xấu hổ đi?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thang máy liền "Đinh" một tiếng cửa mở ra.
Tần Hoài Sơ trực tiếp đi vào, sau khi ấn khóa thì nhìn chằm chằm Thẩm Băng Đàn đang đứng bên ngoài không nhúc nhích .
Cửa thang máy sắp đóng lại trong nháy mắt, ngón tay anh đè lại để giữ cửa thang máy, cái cằm khẽ nhếch, ngữ khí hình như có chút không kiên nhẫn: "Đứng đấy làm gì, không vội đi về nhà sao?"
Thẩm Băng Đàn lúc này mới cuống quít đi tới, nói với anh tiếng "Cám ơn".
Trong thang máy có không gian rộng rãi, Thẩm Băng Đàn chọn một vị trí cách Tần Hoài Sơ xa nhất rồi đứng đó, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm về phía bảng hiển thị tầng thang máy bên trên, hi vọng nhanh xuống đến tầng 1.
"Công việc thế nào, đã thích ứng chưa?"
Tần Hoài Sơ đột nhiên hỏi thăm phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, Thẩm Băng Đàn định thần lại một chút, ghé mắt nhìn qua Tần Hoài Sơ.
Thần sắc anh lạnh nhạt không gợn sóng, cả người khí định thần nhàn, nhìn qua chỉ giống như chỉ là ông chủ đang hạ mình quan tâm đến một thực tập sinh mà thôi, tiện thì hỏi thăm hai câu.
Thẩm Băng Đàn trả lời: "Rất tốt."
Tần Hoài Sơ khẽ gật đầu: "Nếu có ý kiến gì hoặc là nghi vấn gì, cứ việc nói."
Thẩm Băng Đàn vừa định nói không có, bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì, liền nói: "Cái gì cũng đều có thể sao?"
Đôi mắt đào hoa đẹp câu người của Tần Hoài Sơ khẽ híp lại, lẳng lặng nhìn sang khuôn mặt đẹp của cô, tựa hồ như đang muốn nhìn xuyên thấu ý nghĩ của con người cô.
Giây lát sau, anh nhẹ nhàng trả lời một câu : "Ừ."
Tần Hoài Sơ chủ động để cho cô đặt câu hỏi, thực tế cơ hội này rất khó có được, nếu như cô bỏ lỡ mất thì thật là đáng tiếc.
Cô liếʍ môi một cái, thử mở miệng: "Vậy tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Hầu kết của Tần Hoài Sơ khẽ chuyển động lên xuống, bên trong ánh mắt sắc bén ẩn giấu mấy phần mãnh liệt, mở miệng ở giữa thanh âm hơi trầm khàn: "Hỏi đi, hôm nay cho dù em hỏi cái gì, tôi đều sẽ trả lời em."
Thẩm Băng Đàn cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Công ty dưới tình huống bình thường 6 giờ là tan làm, nhưng lượng công việc của tôi có chút nhiều, hiện tại đã là 8:30 tối, xin hỏi tăng ca thì có được trả phí không?"
Cô thuận thế ngước mắt lên nhìn anh.
Sau khi nhìn sang, cô nhìn thấy trong đáy mắt của Tần Hoài Sơ ban đầu lóe lên một vệt ánh sáng hi vọng, nhưng sau khi cô hỏi thì tựa hồ đối với vấn đề của cô có hơi thất vọng.
Thẩm Băng Đàn có chút hoang mang, lại nhìn chăm chú một lúc, sau đó lại thấy thần sắc anh lãnh khốc xa cách giống như thường ngày.
Vừa mới một màn kia, đại khái chắc là do mình ảo giác.
Tần Hoài Sơ: "Vấn đề này sao tại thời điểm phỏng vấn thì em không hỏi, làm sao bây giờ mới nhớ tới?"
Thẩm Băng Đàn khẽ cắn môi, rồi ăn ngay nói thật: "Lúc trước ở thời điểm phỏng vấn chị Văn cho biết tiền lương rất cao, nên tôi không nghĩ nhiều như vậy."
Nói xong lại sợ anh nghĩ chính mình muốn tiền làm thêm giờ là không được phù hợp, vội vàng nói: "Kỳ thật tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không có cũng không sao cả."
"Em thiếu tiền sao?" Tần Hoài Sơ bất ngờ hỏi một câu như vậy.
Nhịp tim của Thẩm Băng Đàn lỡ nửa nhịp, luôn cảm thấy Tần Hoài Sơ giống như nhìn trộm được đến nội tâm của cô vậy.
Thần sắc cô hơi đổi, vô thức lắc đầu: "Không có đâu."
Cô bóp cạnh góc áo một chút, mí mắt cụp xuống, chậm rãi nói: "Quan tâm đến tăng ca không phải là vấn đề bình thường trong lòng nhân viên sao? Là anh vừa mới hỏi tôi có vấn đề gì nên tôi mới hỏi, nếu như tôi hỏi có chỗ nào không thỏa đáng, Tổng giám đốc Tần cứ coi như tôi chưa từng hỏi qua."
Thang máy vừa lúc đến tầng 1, cửa mở ra.
Thẩm Băng Đàn không có tâm tư cùng với anh nói chuyện nữa, chỉ lên tiếng chào hỏi rồi hướng ra bên ngoài rời đi.
Tần Hoài Sơ đi theo cô ở phía sau rồi nói: "Tình huống đột phát dẫn đến việc phải tăng ca tự nhiên là có tiền làm thêm giờ, nhưng bởi vì vấn đề năng lực cá nhân dẫn đến việc tăng ca cũng có thể được tiền làm thêm giờ, nếu mọi người vì tiền làm thêm giờ đều đem công việc để lại đến lúc tan tầm về mới làm, thì công ty làm sao có thể vận hành xuống dưới?"
Thẩm Băng Đàn cúi đầu không lên tiếng.
Tần Hoài Sơ nhìn cô một chút, rồi lại lựa lời nói: "Nhưng mà văn phòng thư ký chỉ có một người nhân viên thông dịch là em, lượng công việc của em ngẫu nhiên xác thực sẽ nhiều hơn một chút, nếu khi nào phải tăng ca, muốn xin tiền làm thêm giờ cũng không phải là không thể."
Hai mắt Thẩm Băng Đàn tỏa sáng, ánh mắt mang theo chờ mong hướng về phía anh nhìn qua: "Ý của Tổng giám đốc Tần là?"
Tần Hoài Sơ sờ lên cằm một cái, tựa hồ có chút khó xử: "Nhưng hình như tình huống như buổi tối hôm nay, đồng nghiệp Dương Hiên kia của em lại giúp em chia sẻ công việc, công ty chẳng phải là cũng phải cấp cho anh ta tiền làm thêm giờ hay sao? Tôi đây chỉ là một công ty nhỏ, thu nhập có hạn, về sau nếu như có người nào bắt chước, ví tiền của tôi không chịu đựng nổi thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Băng Đàn không biết anh đường đường là một thái tử gia của tập đoàn Viễn Thương, danh tiếng của Quân Nghị lại còn đứng đầu trong ngành nghề kinh doanh, thế mà anh lại còn cố ý ở trước mặt mình khóc than kể khổ.
Nhưng mà nghĩ lại thì, hình như cũng có chút đạo lý.
Tần Hoài Sơ dừng một chút còn nói: "Nếu không thì như vậy đi, về sau công việc của em tự mình em đi làm, đừng có để cho đồng nghiệp kia hỗ trợ nữa, nếu như lượng công việc quá nhiều dẫn đến phải tăng ca, thì tôi sẽ cho phép em xin tiền làm thêm giờ."
"Thật sao?" Trên mặt Thẩm Băng Đàn lộ ra ý cười, vô cùng chân thành cúi đầu cảm ơn với Tần Hoài Sơ: "Đa tạ Tổng giám đốc Tần!"
Tần Hoài Sơ khẽ nhếch môi mỉm cười, rồi nhanh chân hướng ra phía ngoài rời đi.
Bên ngoài đã có lái xe đang chờ anh, thấy anh đi ra thì cung kính mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn đưa mắt nhìn chiếc xe kia đi xa, bên ngoài bóng đêm đã buông xuống, khuôn viên bên ngoài công ty đèn đuốc sáng trưng.
Công việc phải làm đến giờ này vốn dĩ tâm tình của cô nên mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy lại vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút hưng phấn.
Không thể không nói, Tần Hoài Sơ làm ông chủ vẫn là rất hào phóng, là một cái ông chủ đáng giá tôn kính.
Lúc trước cô không lựa chọn từ chức, thật sự là một quyết định chính xác!
Nếu như về sau có thể xin tiền làm thêm giờ, thậm chí cô hi vọng Tần Hoài Sơ về sau có thể bố trí cho cô công việc nhiều hơn một chút.
Vì kiếm tiền, cô có thể suốt đêm tăng ca cũng không có vấn đề gì!
Tâm tình Thẩm Băng Đàn rất tốt cho nên đi đường đều nhẹ nhàng, chỉ thiếu nước nhảy nhót ca hát ở trên đường về nhà mà thôi.
Sau khi cô tan việc không trực tiếp đi về nhà, mà là lên xe buýt đi đến đường vòng qua nhà cũ của bà ngoại bên kia.
Nhà cũ xây ở chỗ khu Bắc An ngõ Hạnh Phúc.
Nơi đó không giống với trung tâm thành phố ồn ào và phồn hoa, mà là một khu dân cư yên tĩnh an toàn, như một nơi độc lập ẩn cư với bên ngoài.
Hai bên đường ở ngõ Hạnh Phúc trồng cây ngân hạnh, mùa này lá cây ngân hạnh đã ố vàng, cây kim quạt bình thường tô điểm trên tàng cây, khi có gió thổi tới liền lẻ tẻ mà rơi xuống. Khung cảnh vừa đẹp vừa nên thơ.
Thẩm Băng Đàn đứng tại trước cổng chính mang bảng số 169, cô không vào mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn .
Bên trong đen tối như mực, cái gì cũng nhìn không rõ.
Chỉ có thể dựa vào một chỗ ở gần cửa, có thể nhìn thấy bên trong phòng nhỏ sáng lên một ngọn đèn lẻ loi trơ trọi.
Lão Tề đang bưng chậu nước từ bên trong đi ra, đem chậu nước để ở trên mặt đất, dư quang hướng mắt về phía cổng nhìn một chút, rồi cười cùng Thẩm Băng Đàn chào hỏi: "Cô gái nhỏ, lại đến xem nhà sao?"
Lão Tề là người giữ cửa mà chủ nhà mới ở chỗ này thuê để trông nhà, Thẩm Băng Đàn trước đó đến chỉ thấy qua ông. Cũng chưa từng gặp vị chủ mới kia.
Lão Tề quay trở lại trong phòng, nhiệt tình cầm một nải chuối tiêu ra cho cô.
Thẩm Băng Đàn lắc đầu không chịu nhận, lão Tề cười nói: "Nếm thử đi, rất ngọt đấy."
Thẩm Băng Đàn vẫn không nhận, hai tay nắm lấy cửa sắt cốt thép dò xét, cần cổ hướng vào trong nhìn rồi nói: "Cháu chỉ đến xem nhà một chút thôi ạ."
Đã trễ như vậy, một cô gái cẩn thận cũng là điều bình thường, lão Tề chính mình bóc một quả chuối tiêu để ăn, sau đó đem đèn trong viện mở ra, để cho cô có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.
Tòa nhà này đã bán nhiều năm, nhưng chủ nhân mới tựa hồ không có ở chỗ này, trang trí đều vẫn là bộ dáng lúc trước không thay đổi gì, chỉ có mình lão Tề mỗi ngày phụ trách quét dọn giữ gìn.
Có thể nhìn ra được, chủ nhân mới hẳn là rất giữ gìn tòa nhà này.
"Có muốn vào bên trong để xem hay không?" Lão Tề đem cửa sắt mở ra, cười đến một mặt hiền từ.
Ông có một đứa cháu gái cũng lớn như thế này, nhưng vẫn là đơn thuần kiêu căng yêu giận thất thường của tuổi thiếu niên, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này trong ánh mắt đều là sự cô độc cùng trống rỗng.
Ông nhìn cũng có chút đau lòng.
Thẩm Băng Đàn đứng tại cửa không tiến vào: "Cháu phải trở về bây giờ ạ, cám ơn Tề gia gia."
Cô cũng giống như mấy lần trước tới đây, chỉ đứng cửa nhìn một chút rồi liền rời đi.
——
Lúc Thẩm Băng Đàn trở lại chung cư sinh viên ở ngõ Tây Hạng ngõ, đã hơn mười giờ tối.
Chung cư này giá cả tiện nghi, một tầng lầu bên trong có nam có nữ cùng thuê.
Trong lối đi nhỏ âm u ẩm ướt, thỉnh thoảng có mùi hỗn hợp của rượu và khói thuốc lá cùng mùi tất thối xông thẳng vào trong lỗ mũi người ta.
Có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang tựa ở bên tường hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, đem khói thuốc bên trong miệng dùng sức phun ra.
Thẩm Băng Đàn bị làn khói thuốc hun thì nhíu mày, tốc độ dưới chân càng nhanh một chút, phía sau truyền đến tiếng trêu chọc của người đàn ông kia: "Người đẹp đừng đi vội, ở lại cùng anh trai tâm sự đi!"
Trong lòng đem tên đàn ông thối tha mắng hơn trăm lần, Thẩm Băng Đàn từ trong túi móc ra chìa khoá mở ra cửa phòng ký túc xá.
Bên trong hò hét ầm ĩ, hai người "tóc xám" cùng "đầu cây nấm" lại đánh nhau, đồ vật lạch cạch bên trong ầm ĩ rơi xuống một chỗ, những bạn cùng phòng khác thì đang co rúm ở bên cạnh nhìn xem.
Nghe thấy tiếng mở cửa, đám người cùng nhau hướng về bên này nhìn qua.
Thẩm Băng Đàn đá văng chai bia ở bên chân ra, rồi một lần nữa đóng cửa lại, sau đó trở về giường của mình.
Đồ vật ở đầu giường cô bị người tìm kiếm qua, đồ vật vụn vặt lẻ tẻ vung vãi ở trên giường, có đồ còn rơi xuống trên mặt đất.
Tròng mắt nhìn thấy dưới chân có một tấm hình, cô khom lưng nhặt lên.
Trong hình là tấm ảnh Thẩm Băng Đàn mặc một bộ máy múa màu trắng múa đứng trên đài lĩnh thưởng, tay đang nâng cúp, dung nhan thanh lãnh, khí chất thoát tục.
"Tóc xám" cùng " đầu Cây nấm" đã kết thúc trận đánh nhau, hai người hai tay ôm ngực, ăn ý hướng bên này đi tới chỗ cô.
Một tiếng âm thanh âm dương quái khí truyền đến: "Thật không nghĩ tới nha, thì ra trước kia cô còn là một minh tinh vũ đạo, vì sao bây giờ lại sa sút như vậy thế?"
Thẩm Băng Đàn lườm "đầu cây nấm" một chút, đối phương lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười, hỏi người bên cạnh: "Các ngươi nói đây có phải là —— phượng hoàng rụng lông thì không bằng gà có đúng hay không?"
"Tóc xám" cùng "đầu cây nấm" cười ha ha vài tiếng, sau đó nhìn kỹ bộ dáng Thẩm Băng Đàn, rồi chậc chậc nói: "Đừng có nói chứ, bộ dáng nhỏ nhắn thướt tha này hẳn là có thể dỗ cho đàn ông cao hứng, kỳ thật làm gà cũng không tệ nha."
Kiên nhẫn của Thẩm Băng Đàn đã đạt tới cực hạn, đầu ngón tay khẽ run mấy lần, không nói hai lời tiến lên trước một bước, phân biệt cho hai người mỗi người một cái tát, âm thanh cái tát còn rất vang dội.
Từ khi cô chuyển đến chỗ này một mực đều không cùng người khác tiếp xúc, mỗi ngày đều đi sớm về trễ cũng không có cảm giá tồn tại gì.
"Tóc xám" cùng "đầu cây nấm" được xem như hai chị đại ở trong túc xá, ban ngày đi ngủ buổi tối thì đi ra ngoài, không biết là làm cái gì, nhưng hút thuốc uống rượu còn thường xuyên trên mặt mang vết thương, nhìn qua thì không giống như kiểu người đứng đắn gì, những bạn cùng phòng khác chưa từng dám trêu chọc bọn họ.
Hai người ở trong ký túc xá hoành hành đã quen, chưa từng nghĩ tới Thẩm Băng Đàn nhìn qua thì nhu nhược, mà lại dám xông lên đánh hai người họ.
"Tóc xám" nhất thời kịp phản ứng đầu tiên, giận không kiềm chế được xông lên muốn đánh Thẩm Băng Đàn.
Thẩm Băng Đàn tay mắt lanh lẹ bắt lấy một tay của cô ta bẻ quặt ra phía sau dùng sức kéo một cái, sau đó nhấc chân đá một cái vào chỗ mắt cá chân , đối phương lập tức lảo đảo khụy xuống, cả người mất thăng bằng nằm rạp trên mặt đất.
"Đầu cây nấm" thấy thế cũng nhào tới, Thẩm Băng Đàn giơ chân đá lại đá vào chân của cô ta một cái.
"Đầu cây nấm" lộp bộp quỳ trên mặt đất, bị Thẩm Băng Đàn bẻ ngược hai tay, đau đến sắc mặt đỏ gay lên.
Động tác Thẩm Băng Đàn gọn gàng, căn bản không cho hai người kia cơ hội xuất thủ lần nữa.
Trong túc xá đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người kinh ngạc không thôi nhìn qua Thẩm Băng Đàn, trong ánh mắt chứa đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
"Đầu cây nấm" cùng "tóc xám" nhìn qua đều có vẻ rất lợi hại, không nghĩ tới tại lại thành đồ chơi trong tay Thẩm Băng Đàn.
Trước kia bọn họ đều rất hiếu kì, một cô gái có dáng dấp xinh đẹp như Thẩm Băng Đàn, làm sao lại có lá gan ở tại địa phương hỗn loạn như này.
Bây giờ nhìn thấy thân thủ của cô mới rốt cục hiểu rõ, can đảm của người ta đến cùng là dựa vào đâu.
Thật ra Thẩm Băng Đàn không biết đánh nhau thế nào, những chiêu thức này vẫn là lúc học cao trung, Tần Hoài Sơ ép buộc cô học.
Khi đó bởi vì cô khiêu vũ trở nên rất hot, còn được mệnh danh là "khuê nữ quốc dân ", thường xuyên có mặt các loại trường hợp cỡ lớn, danh khí càng ngày càng tăng.
Về sau bên người còn từng xuất hiện mấy fan cuồng theo dõi.
Tần Hoài Sơ sợ cô xảy ra chuyện, liền tay nắm tay dạy cô lúc gặp phải nguy hiểm thì nên làm như thế nào để ứng phó.
Những chiêu thức này chú trọng một điểm chính là nhanh, chuẩn ,hung ác, một chiêu liền khống chế đối phương.
Cô học nghệ không tinh, nếu như một chiêu không thành công, đến lần thứ hai cô liền bại lộ.
Trước kia lúc Tần Hoài Sơ nói như thế nói với cô, cô còn ngây thơ hỏi anh: "Vậy nếu bị bại lộ thì làm sao bây giờ, em sẽ bị đánh sao?"
Tần Hoài Sơ nói: "Chỉ cần tốc độ của em thật nhanh, sẽ không dễ dàng thất thủ như vậy. Nếu như thực tế đánh không lại thì em liền chạy, một bên chạy một bên gọi tên của anh."
"Vì sao phải gọi tên anh chứ?"
"Anh nghe được có thể tiến đến cứu em nha."
"Vạn nhất khoảng cách quá xa, anh nghe không được thì sao?"
"Vậy em ngoan ngoãn nắm chặt tay anh vào, bất cứ lúc nào đều không cho cách anh quá xa."
. . .
Tiếng chuông điện thoại di động thanh thúy phá vỡ suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn.
Cô nới lỏng lực đạo trên tay rồi buông ra, cũng không có nhìn hai người kia, từ trong túi lấy ra điện thoại di động xem ai gọi tới.
Là Mẫn Phong gọi.
Thẩm Băng Đàn ấn nghe máy.
Vừa đặt ở bên tai, đối diện liền truyền đến tiếng của Mẫn Phong: "Tớ tìm cho cậu mấy phòng ở cũng không tệ lắm, cụ thể thì gửi ảnh qua Wechat cho cậu rồi đấy, cậu từ bên trong chọn một cái đi. Một cô gái như cậu đi ra bên ngoài, hiện tại ở đều là địa phương lộn xộn thành cái dạng gì rồi, tranh thủ thời gian rồi thu dọn đồ đạc mau chóng dọn nhà đi."
Thẩm Băng Đàn cầm lấy điện thoại rồi đi từ trong túc xá ra, đi lên trên tầng thượng của chung cư.
Cô vịn lan can, có gió gào thét ở bên tai, lúc nói chuyện âm lượng cũng tự giác tăng lớn: "Không cần cậu giúp tớ xem phòng ở, tiền thuê nhà của tớ còn chưa tới kỳ đâu."
"Thẩm Băng Đàn, cậu có phải cảm thấy ở nơi này một tháng sáu trăm đồng là rất có lời hay không, không nghĩ đến việc dọn nhà?"
Thẩm Băng Đàn cúi đầu đem tóc vén lên bên tai sau, nhỏ giọng nói: "Đúng là rất có lời, có thể tiết kiệm không ít tiền đấy."
Mẫn Phong bị cô làm cho tức giận thiếu chút thì sặc nước bọt: "Cậu muốn đem nhà cũ của bà ngoại mua về, tâm lý muốn tiết kiệm tớ có thể hiểu được, nhưng cùng lúc đấy thì cũng phải bảo hộ chính mình và bảo đảm chất lượng sinh hoạt hàng ngày chứ. Cậu nhìn cái chỗ cậu đang ở xem, hoàn cảnh hỗn loạn rắc rối, mỗi lần điện thoại cho cậu đều ầm ĩ nhốn nháo, một cô gái như cậu ở loại địa phương như thế khiến cho người ta lo lắng,nếu như bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ?"
"Không ai có thể bắt nạt tớ, huống chi đều đã ở lâu như vậy, tớ cũng không có việc gì chẳng phải vẫn còn thật tốt sao."
"Đừng nói nhiều với tớ như vậy, tháng này tiền thuê nhà của cậu đến kỳ về sau lập tức dọn ra ngoài đi, nếu không tớ tự mình đi đến Trường Hoàn đem cậu mang người về."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao sáng ở phía xa xa, trầm mặc một lát, rồi thuận miệng nói: "Được rồi nói sau đi."
Cùng Mẫn Phong hàn huyên hai câu, sau khi cúp máy, Thẩm Băng Đàn đưa điện thoại di động cất vào trong túi áo, cũng không vội đi về ký túc xá, cô đứng lẳng lặng trước lan can để gió đêm thổi.
Tiếng ồn ào ở tầng dưới truyền đến nơi này nhỏ hơn rất nhiều, không khiến cho người ta bực bội như vậy, nên tâm tình cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
Đứng hóng gió một lát, cô lấy điện thoại di động ra nhìn xem thời gian rồi dự định trở về, lại ngoài ý muốn phát hiện bên trong cuộc trò chuyện nhận được mấy cuộc gọi nhỡ.
Dãy số xa lạ, thuộc về Trường Hoàn.
Cô do dự không biết có nên gọi lại hay không, thì số điện thoại kia lại lần nữa gọi tới.
Thẩm Băng Đàn hoài nghi ấn nghe: "Xin chào."
Trong điện thoại di động yên tĩnh, chỉ có những tiếng âm thanh nhỏ vụn dòng điện nương theo gió thổi từ bên tai truyền qua.
"Alo?"
Đối phương vẫn không nói gì.
Bỗng nhiên đoán được cái gì, nhịp tim cô hơi dừng lại, lưng không tự giác cứng ngắc xuống, lực nắm lấy điện thoại di động chặt hơn một chút.
Cùng lúc đó, đối phương rốt cục cũng truyền đến một giọng nói quen thuộc mát lạnh: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."