Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 15

Tư Ninh quay trở lại phòng, dự định đi vào bếp để rót ít nước.

Ngay khi vừa đi đến chỗ rẽ thì nhìn thấy Trình Mạn đang đứng trước cửa phòng sách, bà ấy đang cầm một cốc nước, dường như vừa mới rót nước xong quay lại.

Tâm trạng của Tư Ninh bắt đầu căng thẳng, vội vàng thu nụ cười trên mặt lại: “Mẹ.”

Ánh mắt của Trình Mạn điềm đạm: “Rót nước à?”

“Dạ.” Tư Ninh hơi cúi đầu, “Uống xong sẽ lập tức quay trở về phòng làm bài.”

Trình Mạn chẳng nói câu nào, khi Tư Ninh rời đi rồi vào phòng khách, ánh mắt của bà ấy nhìn về phía căn nhà kính kia.

*

Lúc Trần Ấu Thanh biết được sắp đi cắm trại, cô ấy vui mừng khôn xiết, năn nỉ Tư Ninh nhất định phải đi mua quần jean cùng với cô ấy.

Hôm nay, vừa hay Tư Ninh phải đến trường diễn tập.

Cô nói với dì Trương mình phải đi ra ngoài hai tiếng, sẵn tiện ăn cơm trưa ở bên ngoài.

Mỗi lần gặp tình huống như thế này, thỉnh thoảng dì Trương sẵn sàng“Bao che” cho cô, khi thấy Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm đến tìm cô, cũng yên tâm, kêu cô đi đi.

Bọn Tư Ninh đi đến một trung tâm mua sắm gần trường học.

Người ta hay nói trời sinh phụ nữ đã nghiện mua sắm.

Trần Ấu Thanh muốn đi xem quần jean, sau khi mua xong cô ấy lại muốn tìm chiếc áo khoác phù hợp với nó, tìm được chiếc áo khoác phù hợp rồi còn phải đi xem giày thể thao… Không gom đủ bộ thì không xứng với chiếc quần jean đã mua ngay từ đầu.

Phối qua phối lại, cuối cùng chẳng hiểu sao Tư Ninh lại phải cùng cô ấy đi vào một cửa hàng trang sức nhỏ.

Tư Ninh không có ý định mua đồ trang sức nên cô đứng đợi ở bên ngoài.

Ánh mắt của cô vô tình lướt qua một cửa hàng điện tử ở đối diện, trong lòng lập tức rục rịch, cô nói với Hạ Lâm một tiếng rồi đi qua đó xem thử.

“Xin chào, xin hỏi bạn cần gì?” Nhân viên cửa hàng hỏi.

Tư Ninh mím môi dưới rồi nói: “Cục sạc.”

Nhân viên cửa hàng dẫn cô đi xem một vòng, đủ kiểu đủ loại cục sạc được sắp xếp ngay ngắn trên giá, kiểu dáng gì cũng có, còn có kiểu dáng Hello Kitty nữa.

“Mẫu này chính là mẫu hàng được hợp tác giữa các thương hiệu, bán cực kỳ đắt hàng.” Nhân viên cửa hàng giới thiệu, “Bạn muốn xem thử không?”

Tư Ninh nói: “Tôi muốn loại có dung lượng trữ điện lớn.”

“À là loại đó.” Nhân viên cửa hàng chỉ vào mẫu màu đen kia, trông loại mẫu đó rất cồng kềnh, “Cái này trong một ngày có thể sạc được mấy chiếc điện thoại. Tuy nhiên, có hơi nặng.”

Tư Ninh ước lượng thử, quả thật nó không hề nhẹ.

Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm tìm đến nơi, khi Trần Ấu Thanh nhìn thấy trên tay cô đang cầm một “cục gạch” không đẹp đẽ gì thì nói với giọng đầy chán ghét: “Ông nội của tớ còn chẳng muốn dùng.”

“Không phải chỉ cần có hiệu quả sử dụng thôi là được rồi sao?”

“Vậy thì cũng không cần phải mua một cái xấu như vậy được.” Trần Ấu Thanh cầm lên một chút, “Còn nặng muốn chết.”

Tư Ninh không nghe, tiếp tục hỏi nhân viên cửa hàng vài vấn đề, cuối cùng quyết định mua loại đó.

Hạ Lâm giúp cô xách con hàng nặng trịch này, tò mò hỏi: “Sao hôm nay lại đột nhiên nhớ đến phải mua cái này vậy? Ở trường học chúng ta cũng đâu được dùng điện thoại.”

Tư Ninh có chút nghẹn lời, Trần Ấu Thanh nói: “Sao cậu ngốc vậy hả? Chúng ta sắp phải đi cắm trại chẳng lẽ không được chuẩn bị ít đồ sao? Ngộ nhỡ điện thoại hết pin thì sao.”

Hạ Lâm “Ồ” lên một tràng dài, nói không hổ danh là học bá Ninh của bọn họ, suy nghĩ chu đáo như thế.

Gương mặt của Tư Ninh ửng đỏ, giật lấy cục sạc về tay mình rồi xách theo, không nói tiếng nào.

Cũng đã sắp đến giờ rồi, Tư Ninh phải đến trường.

Cả ba đi thang cuốn xuống lầu dưới, đi ngang qua một hiệu sách, trên tủ kính của quầy hàng có dán một tấm áp phích [ Thư tình ] của Shunji Iwai, đây là một ấn bản mới từ cuốn tiểu thuyết gốc được phát hành.

“[ Thư tình ] kìa.” Trần Ấu Thanh cười cười, “Bách Nguyên Sùng đẹp trai thật!”

Ngày hôm đó Trần Tiểu Mẫn hỏi Tư Ninh có biết [ Thư tình ] hay không?

Cô biết, khi đang học lớp chín cô đã cùng Trần Ấu Thanh lén đi xem phim.

Lúc đó hai người còn nghĩ rằng bộ phim sẽ có những cảnh khiến tim đập mặt đỏ, nên cố ý không dẫn Hạ Lâm theo, cuối cùng đây chỉ là một bộ phim tình cảm đơn thuần, đơn thuần đến nỗi không có cái gì cả.

Thứ duy nhất có thể nhớ kỹ chính là Bách Nguyên Sùng rất đẹp trai.

Tư Ninh nhìn trang bìa của cuốn sách, cố gắng nhớ lại những tình tiết trong bộ phim.

Dường như có một cảnh là nam chính trẻ tuổi đã mượn áp phích của thư viện rồi không ngừng ghi tên của mình lên, mà tên của anh ấy lại giống với tên của nữ chính, thật ra tên được viết cũng chính là tên của nữ chính.

Tên.

Trong đầu của Tư Ninh xuất hiện ba chữ kia.

Tay đang xách túi của cô bất chợt nắm chặt lại, cô nói: “Đi thôi, tớ sắp trễ giờ rồi.”

*

Ngày tháng trôi qua chậm rãi.

Nhất là khi trong lòng mỗi người có sự kỳ vọng, họ sẽ cảm thấy thời gian có chút lề mề.

Cuối cùng, ngày đi cắm trại cũng đã đến, trên bầu trời hôm nay không mây, gió cũng bớt se lạnh.

Theo như kế hoạch, Bùi Trác trực tiếp lái chiếc xe dã ngoại vào bãi đậu xe trên đường cao tốc chờ đợi.

Trình Hàng đưa Tư Ninh đến đón Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm, sau đó trực tiếp đi đến trường đại học Khoa học và Công nghệ để tìm Quý Minh Thần, cuối cùng tụ họp với Bùi Trác.

Sắp đến tết rồi.

Hơn nữa, kì nghỉ của đại học vốn dĩ rất sớm, khuôn viên trường rộng lớn như vậy nhưng hầu như cũng chẳng nhìn thấy bao nhiêu sinh viên đi lại, chỉ có tốp năm tốp ba người quanh quẩn xung quanh thư viện.

Hạ Lâm mở cửa sổ xe ra, hít sâu một hơi: “Hãy cho tôi thi đậu đại học Khoa học và Công nghệ đi!”

Trần Ấu Thanh muốn nói “Cậu tỉnh lại đi.”, nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng, lại cảm thấy không nên công kích người khác ở đây.

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng cũng tràn đầy khát khao có thể thi vào đại học tốt, nhưng thành tích của cô ấy cũng chỉ bình thường, có thể đậu trường tuyến một đã a di đà phật rồi.

“Ninh Ninh, cậu phải vào một trường đại học có tiếng.” Trần Ấu Thanh gửi gắm hy vọng của mình lên người chị em, “Như vậy đến lúc đó tớ đến tìm cậu, hãnh diện biết bao.”

Tư Ninh cười cười: “Vậy thì trước tiên hai người chúng ta phải cùng một thành phố cái đã.”

“Cậu không ở lại Bắc Thành sao?” Trần Ấu Thanh tự nhiên nói, “Ở nơi này, đại học của chúng ta tốt như vậy mà.”

Ánh mắt của Tư Ninh bắt đầu tối lại, Trình Hàng vô tình nhìn thấy thông qua chiếc gương ở trước mặt, cắt ngang: “Haizz, đây là tòa nhà khuyến học hay sao?”

Quý Minh Thần vừa kết thúc cuộc họp.

Đồng nghiệp đi đến nói với anh vài câu, mọi người vừa bước ra khỏi cửa phòng hội nghị, tất cả đều rời đi.

Quý Minh Thần nhìn đồng hồ, vội vàng xuống lầu, gặp được Trương Chí Hiên.

“Cuộc học kết thúc rồi sao?”

“Giúp giáo sư giải quyết công việc à?” Quý Minh Thần nói, “Trình Hàng đang ở dưới lầu. Thật sự không đi sao?”

Trương Chí Hiên ước lượng tài liệu trên tay, khuôn mặt bi thương: “Tôi làm gì có thời gian chứ.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Vừa rời khỏi dãy lầu phòng học, lại gặp phải một người khác…

Mấy người Tư Ninh đang hóng gió tại quảng trường trước tòa nhà khuyến học.

Trần Ấu Thanh đang băn khoăn tối nay không biết nên xem phim gì, hiếm khi mới tụ tập nhiều người như vậy, chi bằng xem phim kinh dị vậy.

“Cậu không sợ sao?” Tư Ninh hỏi.

Trần Ấu Thanh kéo cánh tay của Tư Ninh, cười gượng: “Chẳng phải đã có cậu ở đây rồi sao? Còn có anh Hàng, thầy Quý nữa.”

Trong lòng Tư Ninh chợt nghĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ không phải dễ tìm như vậy, cô đang định mở miệng nói thì đột nhiên Hạ Lâm chỉ vào: “Thầy Quý ra rồi.”

Tư Ninh bất giác cười nhẹ, quay đầu lại nhìn nhưng không phải chỉ có một mình Quý Minh Thần, còn có thêm một người đàn ông khác, cùng với một sinh viên nữ có dáng vóc cao gầy.

Nụ cười trên mặt chợt tắt.

“Chúng ta đi qua đó đi.” Trần Ấu Thanh nói.

Tư Ninh chỉ đứng im mà không động đậy: “Đợi đã.”

Đợi cái gì?

Trần Ấu Thanh vừa nhìn lại, ồ, một cô gái đang nói chuyện với thầy Quý, vậy thật sự không tiện qua đó làm phiền.

“Thầy Quý, em muốn tìm thầy để mượn cuốn sách.”

Lê Tích Nguyệt lấy một tờ giấy ra, bên trên có viết tên của cuốn sách, là Đức Văn.

“Trong thư viện không có bản tiếng nước ngoài.” Lê Tích Nguyệt nói, “Em đã tìm rất lâu, nghe nói thầy có. Thầy có thể cho em mượn đọc được không ạ?”

Trương Chí Hiên liếc nhìn Quý Minh Thần, rất biết điều ngậm miệng lại…

Nhưng Quý Minh Thần lại trì trệ không có ý định kết thúc.

Trình Hàng bước từ trên xe xuống, vươn người, nói: “Lại là cô gái này à.”

“Cậu quen biết à?” Tư Ninh hỏi.

Trình Hàng lắc đầu: “Học viên nghiên cứu sinh của Đại Chí, nói trước đây cô ấy là học sinh của Minh Thần khi còn đang học khoa chính quy.”

Tư Ninh nhìn về phía cô gái kia từ xa.

Tóc dài thướt tha, hai chân thon dài, mặc dù chỉ kém cô gái đó mấy tuổi, nhưng mùi vị trưởng thành vương vấn trên người của cô ta, hoàn toàn khác với loại học sinh như cô.

Tư Ninh mím chặt môi, không muốn nhìn nữa, cô quay người bước lên xe.

Hạ Lâm lại nói: “Xong rồi.”

Quý Minh Thần và Trương Chí Hiên đi về phía bên này của bọn họ.

Trình Hàng giới thiệu Trương Chí Hiên với mọi người để làm quen, con người của Trương Chí Hiên có chút cộc lốc, không biết cách ăn nói, chưa nói gì đã kêu mọi người mau chóng xuất phát, đừng để Bùi Trác phải đợi lâu.

Tư Ninh theo bản năng nói: “Cũng chẳng phải do bọn em làm chậm trễ thời gian.”

Vừa nói câu này, không khí xung quanh đột nhiên cứng đờ.

Kể từ lần gặp lúc nãy, Tư Ninh đã không nhìn Quý Minh Thần nữa, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm đều chào hỏi thầy Quý, cô cũng chẳng hé nửa lời, hoàn toàn xem Quý Minh Thần như không khí.

Tất nhiên Quý Minh Thần cũng cảm nhận được một sự bất mãn từ cô.

Anh nhìn Tư Ninh, vẫn ôn hòa như trước, mỉm cười: “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian rồi.”

Tư Ninh vẫn không nói chuyện, cũng chẳng nhìn anh, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm pha trò, nói không có chậm trễ, bây giờ đi là vừa đúng lúc.

Mà Quý Minh Thần cũng chẳng nói gì, vẫn cứ nhìn Tư Ninh.

“Cậu cũng thật là.” Lúc này Trương Chí Hiên nói, “Cô ấy muốn mượn sách, cậu chỉ cần nói trở về sẽ đưa cho cô ấy không phải được rồi sao? Làm nhiều chuyện phiền phức như vậy để làm gì?”

Lê Tích Nguyệt tìm Quý Minh Thần để mượn cuốn sách kia, nhưng Quý Minh Thần đã đưa cuốn sách ấy cho một bạn học khác mượn.

Anh nói cho Lê Tích Nguyệt nghe về lớp và tên của bạn học đó, kêu cô ta tự mình đi mượn.

Sau khi Lê Tích Nguyệt nghe xong, lại nói rằng cô ta đọc xong sẽ trả lại, Quý Minh Thần bảo rằng không cần, chỉ cần trả lại cho bạn học ấy là được, học sinh ấy học ở lớp của anh, nên trả lại sẽ tiện hơn.

Vòng qua vòng lại như vậy, nên mới làm chậm trễ thời gian.

Trương Chí Hiên nói xong, Trình Hàng nhịn cười, vỗ vỗ vai của Quý Minh Thần, chế nhạo: “Đã nói là sẽ yêu mến học sinh đâu cả rồi.”

Quý Minh Thần hỏi lại: “Có vấn đề gì sao?”

“Cậu nói xem.” Trình Hàng nói, “Người ta đến là để mượn sách sao? Đến là vì người đó.”

Nghe vậy, Tư Ninh mới giải tỏa tâm trạng được một chút, cuối cùng cũng đập nát được tảng đá nặng trịch.

Cô nắm chặt tay lại, muốn chạy, nhưng lại chưa từ bỏ ý định, muốn nghe thử xem Quý Minh Thần có cái nhìn như thế nào? Nhưng nếu cái nhìn này lộ ra một số manh mối không tốt, vậy cô phải làm sao bây giờ… Đúng là tự ngược đãi mình mà, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Vài giây sau, Quý Minh Thần lại mở miệng, giọng nói vẫn êm tai như lúc trước, nhưng lại có chút xa cách và nghiêm túc.

“Nếu như là vậy, lại càng không nên để lại những suy nghĩ ảo tưởng.”

“Người đàn ông vô tình mà.”

“Đã không thích thì nên như vậy.”

Vài câu nói ngắn ngủi, dường như Tư Ninh cảm thấy bản thân đã sống lại.

Nhưng cùng với sự vui mừng ấy, có thứ gì đó đang len lỏi vào trong tim của cô, hơi đau nhói….nếu như không thích, thì sẽ như vậy sao?

Bởi vì câu giải thích này mà lại trôi qua mất vài phút, Trương Chí Hiên thúc giục bọn họ mau chóng đi thôi, nếu không muộn quá thì tầm nhìn không tốt, lái xe cũng không an toàn.

Quý Minh Thần đi mở cửa xe, Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm lên trước, cuối cùng là Tư Ninh.

Cô cụp mặt, định bước lên trên, Quý Minh Thần nói: “Vẫn còn tức giận vì tôi làm lãng phí thời gian sao?”

“…”

Đó có lẽ không phải là tức giận.

Tư Ninh biết rằng cô không nên như vậy, cũng chẳng có tư cách làm như vậy, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại thích anh.

Tư Ninh cúi đầu xuống, giọng nói buồn rầu: “Em không có tức giận.”

“Vậy tại sao không chào hỏi?”

Vừa nói xong, vài học sinh đi ngang qua, nhìn thấy Quý Minh Thần thì lập tức lễ phép cung kính nói: Chào thầy Quý ạ.

Lúc trước khi dạo Tieba, Tư Ninh có nhìn thấy những lời nhắn của học sinh, nói rằng mặc dù Quý Minh Thần trẻ tuổi, nhưng kiến thức học thuật và trình độ chuyên ngành đều được thể hiện ra, nên không có một học sinh nào dám thô lỗ trước mặt của anh.

Mặc dù thầy Quý này lịch sự tao nhã, trông có vẻ là người rất biết cách ăn nói, nhưng cũng rất thần kỳ, chẳng một ai dám thử khiêu chiến điểm giới hạn của anh.

Tiết học của anh, từ trước đến nay đều không có chỗ trống.

Bài tập mà anh giao, cũng chẳng có ai dám làm qua loa cho xong.

Lúc này, Tư Ninh tận mắt nhìn thấy thái độ của nhóm học sinh đó đối với Quý Minh Thần, cô tin rồi.

Chẳng hiểu sao lại có chút trống rỗng.

Quý Minh Thần mỉm cười đáp lại nhóm học sinh đó, sau khi nhóm người rời đi, anh lại nhìn Tư Ninh: “Hỏi em đấy, tại sao lại không chào hỏi?”

Trình Hàng đã khởi động xe, chỉ còn thiếu hai người họ vẫn chưa lên xe.

Tư Ninh không đếm xỉa đến, ngước mắt lên, hung dữ nói: “Quý Minh Thần.”

Quý Minh Thần dường như đã dự đoán được rằng sẽ nghe được như vậy, anh nhìn cô, một đôi mắt đào hoa sâu thẳm như những ngôi sao trên trời đang rơi xuống, sáng ngời cuốn hút.

Tư Ninh tránh né ánh mắt của anh, hạ quyết tâm không gọi ba từ đó.

Chỉ đứng thẳng như vậy, Trần Ấu Thanh trông mong nhìn cô, nhưng cũng không lay động được.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Người đó nói: “Tính tình cô học sinh này của cậu còn rất lớn.”

Nói xong, anh móc một viên chocolate từ trong túi của mình ra đưa cho cô, cười nói: “Thầy biết sai rồi, sau này sẽ không làm chậm trễ thời gian nữa.”