Người Tôi Thầm Mến Là Giáo Sư

Chương 9

Cách chơi của game bắn súng là chế độ PK.

Hai người một đội, phân thắng thua trong một ván, người thua cuộc bị loại ngay lập tức, còn người thắng cuộc cần phải thắng liên tiếp mười người mới được coi là chiến thắng.

Nghe thì khá đơn giản, hơn nữa chơi một lần chỉ cần 20 tệ, nhưng thực tế rất ít khi có người có thể thắng được mười người liên tiếp.

Trình Hàng chơi không tệ, đã thắng sáu người liên tiếp rồi.

Anh ấy vô cùng tự tin sắp lấy được tiền thưởng, sau khi nhìn thấy Quý Minh Thần, nụ cười biến mất rồi.

“Anh cũng chơi?”

Quý Minh Trần cầm súng tìm cảm giác, gật đầu với Trình Hàng.

“Anh đây là…” Trình Hàng không biết nói gì: “Có phải là có hơi bắt nạt người khác?”

“Sao thế được.”

“Anh chơi trò này làm gì chứ? Đừng nói với tôi là anh nữ tính như thế này, thích những thứ đó.”

Quý Minh Trần giơ súng đứng vào tư thế: “Học sinh thích.”

“...”

Trình Hàng liếc nhìn cô gái đang đứng xem, thầm nghĩ cô nhóc này rất biết tìm người chống lưng.

Tư Ninh không biết Trình Hàng và Quý Minh Trần đang thì thầm điều gì.

Cô chỉ do dự không biết có nên cổ vũ hay không, dù sao người đó đã nói như vậy rồi, còn nói nếu như thắng thì có thể cho cô phần thưởng.

Nghĩ vậy, trong lòng cô thoáng có chút ngọt ngào.

Lúc này Trần Ấu Thanh chọc vào vai cô: “Người học lập trình có mái tóc thế này, hợp lý không?”

Tư Ninh tỉnh táo lại, gãi má: “Anh ấy không phải lập trình viên, là giáo viên dạy toán ở đại học.”

Trần Ấu Thanh càng ngạc nhiên hơn: “Toán học khó như vậy, anh ấy phải trọc hơn mới phải!”

“...”

Có vài nữ sinh từ phía sau chen lên, xô đẩy mấy người Tư Ninh.

Trần Ấu Thanh bực mình quay đầu qua, mấy nữ sinh kia thi nhau giơ điện thoại lên, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Đẹp trai quá! Ăn ảnh thật đấy! Lát nữa ai dám đi xin số của thầy ấy không?”

“Tớ dám!”

“Tớ cũng dám! Có từ chối tớ cũng không thấy xấu hổ.”

Trần Ấu Thanh lại chọc Tư Ninh, thì thầm: “Thầy Quý được yêu thích thật đấy.”

Tư Ninh ậm ừ trong lòng.

Vốn dĩ muốn cổ vũ, bây giờ xem ra hay là bỏ đi, tại sao cô phải làm chuyện điên rồ như vậy chứ!

Không nhận được câu trả lời, Trần Ấu Thanh lại tự nhủ: “Nhưng cũng phải nói, nhan sắc cũng là một loại năng lực. Nếu như ‘Hủy Diệt’ có khí chất và nhan sắc giống như thầy Quý thì môn toán của mình không chỉ được 86 điểm đâu nhỉ?”

Tư Ninh dửng dưng nhìn sang.

“...”

“Được rồi.” Trần Ấu Thanh nhìn vào hiện thực: “Nhiều nhất có thể là 96 điểm.”

Hai người tán gẫu vài câu, khán giả reo hò cổ vũ.

Quý Minh Trần và Trình Hàng đấu với nhau ba ván, hòa cả ba.

Trình Hàng bỗng dưng có hơi mất bình tĩnh rồi: “Bốn năm đại học, dù sao tôi cũng từng tập luyện trong đội bắn súng đấy.”

“Ừm, vẫn giữ được kỹ thuật.”

Quý Minh Trần nói xong, lại đứng vào tư thế.

Ánh mắt anh lạnh lùng.

Sự lạnh lùng này không hề xuất phát từ sự tự phụ và khinh thường, mà là sự bình tĩnh ung dung từ trong xương cốt, cũng là trong nắm đấm liều lĩnh, trên người anh, những điều này không hề mâu thuẫn.

Những người xung quanh tự biết giữ im lặng, không dám gây ồn ào.

Trình Hàng cũng không cười nữa, dùng hết sức bình sinh để thi đấu.

Ván này, anh ấy bắn vào vòng chín điểm, còn Quý Minh Trần bắn trúng hồng tâm.

Mọi người sững sờ một giây, sau đó tiếng vỗ tay nổ ra.

Trình Hàng đặt súng xuống, nghĩ ngợi một lúc rồi bật cười: “Thắng được mới là lạ.”

Quý Minh Trần cười nhẹ, tiếp tục PK thắng mười người liên tiếp bằng phong thái nhàn nhã này.

Ông chủ ngạc nhiên, bảo anh đến chọn quà, anh lấy vé chơi game ra, nói: “Tôi vẫn còn hai lượt.”

Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm đứng bên cạnh xem vô cùng nhiệt tình, càng khâm phục Quý Minh Trần hơn.

Trình Hàng chán nản đứng bên cạnh, ghen tị nói: “Người như anh ấy sinh ra chính là để làm người khác tức chết.”

“Anh cũng đâu có tệ, anh Hàng.” Trần Ấu Thanh nói.

“Nhưng không so được với anh ấy.” Trình Hàng nói: “Anh ấy là quái vật. Đầu óc tốt, hệ thần kinh vận động cũng cực kì phát triển, trước đây đội bóng rổ của trường tranh giành anh ấy, đội bắn súng cũng thế.”

Hạ Lâm nuốt râu mực xuống: “Thế này cũng quá lợi hại rồi.”

Trình Hàng không đành lòng ậm ừ, ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy một người nghệ sĩ đường phố đang chơi piano và guitar, chua xót nói: “Hai cái đó, anh ấy cũng biết.”

Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm nhìn nhau: “...”

Chắc chắn rồi……Đây không phải là làm người ta tức chết, mà là không cho người ta con đường sống.

Tư Ninh đang uống nước cam, không có hứng thú gia nhập vào đại hội biểu dương Quý Minh Trần.

Chỉ liếc nhìn người chơi piano, có lẽ là một đôi vợ chồng trẻ, bốn tay đang chơi đàn.

Quý Minh Trần một mình khiêu chiến với ba mươi người, thắng lợi.

Khán giả thích thú đứng xem, sau khi giải tán, Quý Minh Trần gọi họ tới chọn móc chìa khóa.

Tư Ninh nhìn về phía anh, lập tức nhìn thấy ông chủ cười hi hi đút tiền vào trong túi, còn có thể lờ mờ nhìn thấy góc tiền màu đỏ lộ ra ngoài.

Ngay lập tức, nhóm nữ sinh lúc trước chạy tới.

Tư Ninh: “...”

Cô cau mày, nhìn thấy Trình Hàng bên cạnh, ghét bỏ nói: “Cậu cũng thi mà, tại sao không có ai tìm cậu vậy?”

Trình Hàng nằm không cũng dính đạn: “...”

Quý Minh Trần từ chối khéo những nữ sinh kia.

Anh là người dịu dàng, khi từ chối người khác cũng vậy, sẽ giữ thể diện cho người ta, chỉ là những lời nói ra sẽ không cho người ta cơ hội suy nghĩ viển vông, nhanh gọn dứt khoát.

Nhìn thấy mấy nữ sinh kia thất vọng rời đi, Tư Ninh lại có hứng chọn đồ rồi.

Hạ Lâm chọn một chú gấu trúc ăn thịt viên, Trần Ấu Thanh lại chọn chú chim cánh cụt nhỏ khoác cặp mà cô ấy đã để ý từ đầu.

Khi Tư Ninh tới nơi, cô đã gặp phải trở ngại lựa chọn.

“Cái này.”

Tư Ninh nhìn theo hướng người đàn ông chỉ, là một chú cáo nhỏ đội tai thỏ, cực kì lanh lợi đáng yêu.

Nhưng tại sao lại là cái này?

Quý Minh Trần nói: “Vật giống người.”

“...”

Đây là anh đang nói khéo bên ngoài thì cô là thỏ, nhưng thật ra là cáo sao?

Chẳng khác nào mắng cô là sói đội lốt cừu.

“Có phải thầy hiểu lầm gì em không?” Tư Ninh ủ rũ hỏi.

Quý Minh Trần cầm chiếc móc khóa lên nhìn, cười nói: “Không giống sao?”

“...”

Giống chỗ nào chứ!

Hai người “giằng co” mười giây, Quý Minh Trần bỏ đồ xuống.

“Tôi nói vu vơ thôi.” Anh nói: “Thích cái nào thì lấy đi, nếu như không thích cái nào, lát nữa chúng ta lại đi chỗ khác xem.”

Anh mỉm cười, đôi mắt đẹp đẽ lại cong lên, dường như sự ấm áp vốn có đủ để làm tan chảy những quả cầu tuyết cứng đầu trong giây lát.

Trái tim Tư Ninh thắt lại.

Cô nhìn chiếc móc chìa khóa kia, cảnh báo bản thân phải cứng rắn, không được đòi, không được không có nguyên tắc…

Nhưng cuối cùng, con cáo thỏ bé nhỏ này vẫn bị cô cầm đi.

*

Thời gian có hạn, mấy người Tư Ninh ăn bữa tối với tốc độ nhanh nhất.

Lớp trưởng lớp mười gửi tin nhắn cho Hạ Lâm, bảo cậu ấy rằng dự đoán nửa tiếng nữa sẽ kết thúc buổi họp phụ huynh.

Mọi người vội vàng chạy tới cây ước nguyện.

Cây ước nguyện này là hai cây đa lớn nối liền nhau, là cây được ủy ban thành phố Bắc Thành bảo vệ, trừ điều này ra thì không có gì đặc biệt.

Trải qua sự tuyên truyền của các thương gia, bây giờ nó đã nhanh chóng trở thành một cái cây tâm linh.

Trên cây treo vô số những tấm thẻ gỗ màu đỏ, giống như một cây đại thụ nở đầy hoa đỏ, được ánh đèn đêm chiếu sáng, tĩnh mịch mà đẹp đẽ.

Trình Hàng mua thẻ ước nguyện chia cho mọi người.

Hạ Lâm viết cực kỳ nhanh, hai ba phút đã viết xong rồi.

Tư Ninh và Trần Ấu Thanh nhìn sang, bên trên chỉ viết bốn từ to đơn giản: “Ăn ngon không béo.”

Tư Ninh: “...”

“Ngày trước dùng “theo đuổi” để thúc giục cậu, đúng là sỉ nhục hai từ này.” Trần Ấu Thanh thở dài: “Cậu không thể nghĩ tới chuyện khác một chút hả?”

Hạ Lâm tỏ ra “Mấy người không hiểu”: “Tớ đây tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, được ăn là hạnh phúc! Nào nào nào, tớ xem hai người viết ước mơ vĩ đại gì rồi nào.”

Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm lại cãi nhau.

Trình Hàng tới khu vực nghỉ ngơi nghe điện thoại, chỉ còn Quý Minh Trần ở cạnh họ.

Tư Ninh cầm lấy tấm thẻ gỗ, lén lút đi xem thẻ gỗ của người khác.

Quý Minh Trần nhận ra, nói đùa: “Nhiều ước mơ quá không biết viết cái nào?”

Tư Ninh xen vào: “Thầy cũng không viết gì sao.”

“Không có ước mơ gì.”

“Sao có thể như thế được?” Cô không tin: “Là người thì ai cũng có ước mơ.”

“Vậy có thể là do tôi già rồi.” Quý Minh Trần nửa đùa nửa thật nói: “Cũng ít yêu cầu hơn.”

“Thầy…đâu có già đâu.”

“Tôi còn lớn hơn cậu em một tuổi, lớn hơn em…mười một tuổi.”

Nghe vậy, Tư Ninh cúi đầu.

Sự im lặng của cô có hơi kì lạ, Quý Minh Trần không biết đã xảy ra chuyện gì, đang định hỏi thì lại thấy cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ như thế, thầy còn khỏe hơn Trình Hàng rất nhiều.”

“...”

Quý Minh Trần nhịn cười: “Cảm ơn lời an ủi của em.”

“Là thật đó.” Tư Ninh nói: “Không phải an ủi.”

Một lúc sau, Trình Hàng tới thúc giục, nói là còn lề mề nữa là tới đêm luôn đấy.

Quý Minh Hàng lấy bút ra, viết lên tấm thẻ gỗ: Hy vọng mỗi học sinh đều khỏe mạnh lớn lên, tương lai tươi sáng.

Tư Ninh che tấm của mình lại, kiễng chân lên nhìn, càu nhàu: “Thầy thích làm giáo viên thật đấy.”

“Thường thôi.” Anh đang đề tên mình lên: “Ba tôi…”

Giọng nói ngừng lại, Quý Minh Trần ngạc nhiên vì bản thân nhắc tới ba, vốn dĩ không muốn nhiều lời, nhưng thấy cô nhóc vẫn đang đợi câu tiếp theo, anh lại nói tiếp

“Ba tôi rất yêu nghề giáo viên.”

Tư Ninh gật đầu: “Ba thầy là một người rất tuyệt đó ạ.”

Quý Minh Trần khẽ khựng lại.

Khi đi treo thẻ gỗ, Hạ Lâm muốn nhìn trộm tấm thẻ của Tư Ninh.

Trần Ấu Thanh nhéo tai Hạ Lâm lôi cậu ấy đi, dạy dỗ: Không được nhìn bí mật của con gái.

*

Ra khỏi phố cổ, Trình Hàng đưa Trần Ấu Thanh và Hạ Lâm về nhà trước.

Vẫn chưa tới giờ kết thúc buổi học gia sư, Trình Hàng lại đưa Tư Ninh và Trần Quý Minh về biệt thự nhà họ Trình.

Dì Trương đã xếp sẵn dép trước cửa nhà, nói: “Ninh Ninh và giáo sư Quý mau tới phòng khách đi. Vừa nãy bà chủ gọi điện về, e là đã bắt đầu trở về rồi.”

Tư Ninh vội vàng rửa mặt rửa tay, giả vờ học bài cùng Quý Minh Trần, Trình Hàng thì ngồi lướt điện thoại trong phòng khách.

Còn mười lăm phút nữa mới tới giờ tan học, Quý Minh Trần mượn ổ điện để sạc điện thoại, tỏ ý muốn giảng một ví dụ.

Tư Ninh không phản đối.

Khi giảng bài, Quý Minh Trần có thói quen vừa giảng bài vừa viết suy nghĩ của mình lên giấy tính toán, có hiệu quả giống như viết bảng.

Tư Ninh nhìn những nét bút thanh mảnh, tự do, dứt khoát trên giấy, bỗng dưng nói: “Có phải thầy từng học thư pháp không?”

Ngòi bút Quý Minh Trần dừng lại: “Lúc nhỏ đã từng tập.”

“Thầy viết tên thầy ở thể chữ Liễu.”

Dường như từ trước tới nay chưa từng chú ý tới vấn đề này, Quý Minh Trần tiện tay viết tên mình lên giấy tính toán, thoạt nhìn, quả nhiên là thể chữ Liễu.

“Em cũng từng học rồi à?”

“Mẹ em từng mời giáo viên dạy em viết bằng bút đầu cứng.”

Khi sắp tới giờ, bên ngoài căn phòng có tiếng xe hơi vọng lại, Trình Mạn về rồi.

Quý Minh Trần thu dọn đồ đạc, Tư Ninh cũng lặng lẽ dọn dẹp, âm thầm kẹp tờ giấy tính toán kia vào vở.

Thấy sắp không còn cơ hội nữa rồi, cô hít sâu, đặt đồ vật trong túi xách lên bàn.

Quý Minh Trần nhìn thấy: “Cho tôi à?”

“Dạ.”

“Mất tiền mua hả?”

“...Dạ.”

Quý Minh Trần không nói gì, cũng không nhận.

Trái tim Tư Ninh thắt lại, thấp giọng nói: “Chẳng phải thầy cũng cho ông chủ tiền sao?”

Trò chơi bắn súng hôm nay, mặc dù Quý Minh Trần có kỹ năng điêu luyện, thắng dựa vào thực lực. Nhưng rốt cuộc người bán cũng mở cửa làm ăn, dễ dàng bị thắng mất phần thưởng trị giá mấy trăm tệ như thế, không phải việc lỗ vốn bình thường.

Vậy nên, Quý Minh Trần lén cho ông chủ tiền, cứ coi như là mất tiền mua hai tấm vải nỉ lông đi.

Tư Ninh bấu chặt ngón tay vào thành ghế, lại nói: “Ông chủ rất tốt ạ, nói rằng làm cái này đơn giản lắm, không lấy em nhiều tiền đâu. Lúc trước thầy mời em ăn sáng, còn giúp em trốn tiết, em…”

Cô không muốn giải thích, giải thích chính là che đậy.

Nhưng không giải thích, cô lại cho rằng thầy sẽ không nhận, thậm chí còn có thể hiểu lầm.

Trong giây lát, Tư Ninh cảm thấy nghẹn ngào, trái tim giống như bị một cục bông lạnh chặn lại.

Nhưng “diễn xuất” của cô vẫn trót lọt.

Quý Minh Trần không phát hiện ra cảm xúc của cô không đúng, chỉ tưởng rằng cô nhóc muốn bày tỏ sự biết ơn nhưng lại xấu hổ mà thôi.

Anh cầm tấm vải nỉ lông lên, nghĩ ngợi một hồi, nói: “Sau này đừng tiêu tiền linh tinh nữa.”

Rồi cất đi.

Tay Tư Ninh dần dần thả lỏng, nóng lên, gật đầu.

Cô có thái độ tốt, Quý Minh Trần cũng không nói gì thêm, vẻ mặt nghiêm túc vừa nãy cũng biến mất rồi.

Anh nhìn đồ vật nhỏ trong tay: “Tại sao lại là…”

Một con heo.

Còn là một chú heo mặc áo choàng siêu nhân, đôi mắt cong lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

Tư Ninh ngẩng đầu lên.

Đôi mắt người con gái trong veo, sáng ngời, hiền hòa, đôi mắt như thế dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Dòng suy nghĩ của Quý Minh Trần bất giác dừng lại, lập tức liên tưởng tới chú cáo nhỏ đeo đôi tai thỏ kia, hiểu ra ý của cô.

Anh bật cười nói: “Đúng là đồ đệ của ta, làm sư phụ tức chết rồi.”