Quả Phụ Trước Cửa Thật Đào Hoa

Chương 4: Người xấu ăn nói vụng về ít đọc sách

Một bàn tay của Yến vương gia kém chút đã đập nát chiếc bàn gỗ lim ở bên cạnh!

"Ngươi làm càn! Hôm qua thành thân, Giang Tâm Nguyệt đã là người của bản vương, coi như thân phận nàng có thấp kém, vậy cũng tính là mẹ kế của ngươi! Tên bất hiếu nhà ngươi, vậy mà lại có tâm tư ngỗ nghịch như vậy!"

Thẩm Mỹ Cảnh bị dọa đến nằm trên đất, cả người co lại thành một đoàn.

Thế tử này cũng thật là không tầm thường, nữ nhân của cha mình đều dám đoạt! Sai lầm lớn đã thành, coi như hắn có yêu mến Giang Tâm Nguyệt thế nào, vậy cũng đã là Yến vương phi, hắn lại còn muốn tiếp tục nghênh vào cửa!

Tình cảm này sâu đậm thế nào, không để ý thế tục cỡ nào, có bao nhiêu thiếu suy nghĩ chứ? Yến vương gia cưới nhầm người đã đủ mất thể diện, nếu lại đem Vương phi của mình cho thế tử, vậy đoán chừng tổ tiên nhà hắn đều phải nhảy ra khỏi mộ, đắp thêm hai lớp đất lên mộ.

Mất mặt...

"Vương gia bớt giận." Trắc Phi Văn thị vội vàng hòa giải, lôi kéo bàn tay đập đến phát đỏ của Yến vương gia, lo lắng nháy mắt ra hiệu cho Mạnh thị.

Mạnh thị hiểu ý, đứng dậy lôi kéo Tống Lương Thần đi sang một bên, nhỏ giọng nói: "Sao thế tử lại hồ đồ như vậy? Giang Tâm Nguyệt kia đã không phải người có thân phận tốt, lại đã bái đường cùng vương gia, sao ngươi còn có thể rước trở về?"

"Ta mặc kệ." Tống Lương Thần cắn răng nói: "Lúc trước ta cũng đã nói, đời này chính thất không phải Tâm Nguyệt thì không lập! Đợt hiểu lầm này ta có thể không so đo, nhưng không thể nào cứ để nó tiếp tục sai lầm như thế!"

Mạnh thị tức giận đến vỗ nhẹ vào cánh tay của hắn: "Ngươi là muốn khiến phụ vương của ngươi tức chết sao? Gần đây thân thể hắn vốn cũng không tốt lắm nên muốn dùng hôn sự này để xung hỷ. Hỷ vẫn chưa xung thì đã thành cục diện này, tối hôm qua vương gia đã ho ra máu, hôm nay ngươi còn gây khó dễ cho hắn làm gì?"

Tống Lương Thần sững sờ: "Đêm qua phụ vương đã ho ra máu sao?"

"Không phải sao?" Mạnh thị nói, nước mắt liền rơi: "Phụ vương của ngươi vốn là ngày đêm vất vả, liền ngóng trông sau khi ngươi lập chính thất có thể trưởng thành hơn một chút, thay hắn phân ưu. Trước đó vài ngày còn nhắc tới đấy, nói các loại đại hôn hoàn tất, liền để ngươi quản một chút quân vụ của Tả Quân, hắn vẫn luôn một lòng mong ngươi bình an. Xảy ra chuyện như vậy, hắn còn tức giận hơn so với ngươi..."

Ngày thường hai vị Trắc Phi này và phụ vương hắn đối với hắn đều cực kỳ sủng ái, ngoại trừ trong chuyện cưới Giang Tâm Nguyệt có bất đồng, những lúc còn lại đều là lên trời xuống đất nghĩ biện pháp đối tốt với hắn. Nghe lời này của Mạnh thị, Tống Lương Thần cũng mềm nhũn, mím môi, sắc mặt dịu đi một chút.

Mạnh thị thấy thế, tay phải lau nước mắt, tay trái chắp sau lưng, ngón trỏ nhẹ nhàng móc lên.

Yến vương gia lập tức ho khan một tiếng!

Văn thị ở bên cạnh "Ai nha" một tiếng, đưa khăn tay qua, Yến vương gia cầm liền che miệng.

"Phụ vương!" Tống Lương Thần giật mình, vội vàng đi ra phía trước đỡ hắn: "Ngài không có sao chứ?"

Yến vương gia lấy khăn tay ra, bên trên thình lình có máu.

Tống Lương Thần hít sâu một hơi, có chút luống cuống: "Sao lại nghiêm trọng như vậy? Đại phu đâu? Đại phu trong phủ đâu?"

"Aiz... Ta già rồi, không còn dùng được." Yến vương gia tựa lưng vào ghế ngồi, cụp mắt lắc đầu: "Ngươi thích làm cái gì, liền đi làm đi, cùng lắm thì ta sớm xuống hoàng tuyền, tạ tội với liệt tổ liệt tông Tống gia, cầu bọn hắn đừng trách tội ngươi, trăm năm sau, vẫn như cũ tha cho ngươi về với mộ phần Tống gia ta."

Tống Lương Thần cau mày, sắc mặt căng thẳng, các đốt ngón tay hơi trắng bệch.

Trong đại sảnh an tĩnh hồi lâu, chỉ có tiếng ho khan của Yến vương gia, một tiếng lại một tiếng vang lên.

Hồi lâu sau, Tống Lương Thần khàn khàn cuống họng mở miệng: "Chuyện này, hay là tùy ý phụ vương xử trí đi."

Trong lòng Thẩm Mỹ Cảnh nhảy một cái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn một chút. Yến vương gia này thật sự là lợi hại, chỉ một cái vỗ bàn giận dữ ho một cái, liền giải quyết được thế tử rồi? Bên ngoài vẫn còn Rau Xanh đang chờ, trông mong ngóng trông thế tử nghênh nàng về đấy!

Yến vương gia khẽ run lên, vô cùng cảm động ngẩng đầu nhìn nhi tử nhà mình: "Ngươi nghĩ thông suốt rồi?"

"Nghĩ không rõ lắm cũng chỉ có thể như thế." Tống Lương Thần cụp mắt cười khổ: "Nên lấy đại cục làm trọng."

Yến vương gia cười, vụиɠ ŧяộʍ thở phào một hơi thật lớn. Hại vị Trắc Phi ở bên cạnh cũng tán thưởng gật đầu: "Thế tử trưởng thành rồi."

Tống Lương Thần cúi đầu, nắm túi thơm treo người bên hông, cắn chặt răng không lên tiếng nữa.

Văn thị nói: "Nếu thế tử đã nghĩ thông suốt, vậy chuyện kế tiếp sẽ dễ làm chút. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện này tất nhiên là sai, cũng chỉ có thể trước tiên để thế tử đưa cô nương Hứa gia về, đối đãi như thế tử phi. Mà cô nương Giang gia... Thân phận thật sự là không đủ gả vào vương thất, chớ nói chi là làm vương phi. Ý của vương gia, tìm một sai lầm, giáng nàng xuống làm Trắc Phi là được."

Tống Lương Thần mở mắt ra, con mắt đỏ đến không thể tưởng nổi, nhìn qua Thẩm Mỹ Cảnh nằm trên đất, cười nhạo nói: "Thân phận của Tâm Nguyệt không đủ làm vương phi, quả phụ này thì đủ làm thế tử phi sao?"

“Hai chữ quả phụ cũng không tránh khỏi khó nghe, kì thực cô nương này, không phải vẫn còn là tấm thân xử nữ sao?" Văn thị ôn hòa nói: "Hứa gia là thế gia ở kinh thành, Hứa đại nhân đảm nhiệm tòng quân tam phẩm, thân phận cao quý, trượng phu nàng cũng là cáo mệnh tứ phẩm. Con gái nuôi của Hứa gia, dĩ nhiên là đủ tư cách để làm thế tử phi."

Tống Lương Thần hừ lạnh một tiếng: "Cho dù là xử nữ, cũng là có trượng phu đã chết. Còn chưa động phòng thì đã chết, chứng tỏ nàng khắc chồng. Nữ nhân như vậy, các ngươi cũng lấy ra gả cho ta, không sợ nàng khắc chết ta sao?"

Thân thể Thẩm Mỹ Cảnh chấn động, thoạt đầu còn đang xem náo nhiệt, nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức chìm xuống.

"Ta không khắc phu." Nàng ngửa đầu, lớn tiếng nói một câu.

Mấy người trong khách sảnh đều bị giật nảy mình, đại khái Tống Lương Thần cũng không nghĩ tới nữ nhân này lại đột nhiên lên tiếng, nhíu mày quay đầu nhìn nàng.

Thẩm Mỹ Cảnh quỳ rất ngay ngắn, bên trên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Trượng phu trước kia của ta, không phải là bị ta khắc chết."

Đây phảng phất chỉ là đang vì đính chính danh dự của nàng, nhưng mà hắn lại nghe được bi thương nồng đậm, trong cặp mắt mỹ lệ kia, có nỗi đau sâu không đáy.

Trong lòng nàng còn nhớ chồng cũ? Hoặc là, bởi vì vẫn còn tình cảm dành cho hắn, cho nên mới phản ứng lớn như vậy?

Tống Lương Thần mím môi, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, nữ nhân này hôm qua rõ ràng còn đang yêu kiều dưới thân hắn, cùng hắn một phen hoan hảo như cá gặp nước, bây giờ lại ở chỗ này bởi vì chồng trước mà quát hắn?

Đêm qua hắn đã trải nghiệm tỉ mỉ từng bộ phận trên cơ thể nàng, thân thể đó hoàn toàn thuộc về hắn, nàng hẳn là phải trung thành với hắn, mà không phải còn nhớ người khác!

"Không phải là bị ngươi khắc chết, chẳng lẽ lại là chết bởi sự xấu xí của ngươi?" Tống Lương Thần nhìn mặt của nàng, trên dưới liếc mắt một cái, hung ác phun ra ba chữ:

"Người xấu xí!"

Thẩm Mỹ Cảnh giật giật khóe miệng, cảm thấy so với Hứa Tử Câm ôn nhu thành thục, người này đơn giản chỉ là một đứa nhỏ còn đang nghịch bùn mà thôi! Gả cho hắn, còn không bằng gả cho Yến vương gia, người ta đã già, miệng sẽ không hèn như hắn!

Nhắc đến khuôn mặt của nàng, lúc này Mạnh thị ở một bên mới nhớ tới đỡ Thẩm Mỹ Cảnh dậy, cau mày nói: "Hay là trước hết để cho người tìm đại phu đến, vết thương trên khuôn mặt này nếu không lành, vậy coi như đáng tiếc."

Văn thị liền vội vàng đứng lên ra ngoài phân phó một tiếng. Đóng cửa lại trở về, nhìn một chút khuôn mặt của Thẩm Mỹ Cảnh, nàng cũng không nhịn được lắc đầu nói: "Thủ đoạn này cũng quá độc ác, tâm địa có bao nhiêu ác độc, mới có thể hủy mặt người ta?"

Lời còn chưa dứt, Văn thị liền vội vàng bịt miệng lại, cẩn thận nhìn Tống Lương Thần. Sao nàng lại quên đi, nữ nhân tâm địa ác độc kia, nói không phải liền là Giang Tâm Nguyệt, người mà thế tử gia yêu đấy!

Tống Lương Thần lại không có phản ứng gì, nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ Cảnh, híp mắt giống như đang suy nghĩ chuyện gì.

Đại phu tới, Thẩm Mỹ Cảnh ngồi trên cái ghế ở bên cạnh, trên mặt được bôi không ít dược cao, hai mắt buông thõng nhìn tay của mình, không dám động.

Có ánh mắt lạc ở trên người nàng, khiến nàng tê cả da đầu. Nàng hiện tại tựa như cá nằm trên thớt, số mệnh đều nắm giữ trong tay người khác.

Chờ sau khi đại phu kê đơn thuốc, Tống Lương Thần mở miệng: "Văn di nói cũng có đạo lý, muốn làm như thế không phải là không thể được, nhưng ta có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Yến vương gia hỏi.

"Nếu phụ vương đã chê xuất thân của Tâm Nguyệt, vậy sau khi giáng thành Trắc Phi, không bằng liền lấy danh nghĩa giám học và quản gia, đưa nàng đến phủ thế tử. Nhi thần sẽ để cho nàng ở tại viện Hiếu Nghĩa, cam đoan sẽ không làm bất luận chuyện gì trái luân thường."

Tống Lương Thần nói: "Mà quả phụ này, dù sao cũng là người của Hứa gia, nhi thần tự nhiên sẽ đối đãi thật tốt, cũng là để phụ vương có chỗ ăn nói với người của Hứa gia."

Yến vương gia nhíu mày.

Giang Tâm Nguyệt, lại là Giang Tâm Nguyệt, nha đầu đê tiện không biết rót thuốc mê gì cho nhi tử nhà mình, đã thành bộ dạng này, còn nhớ thương nàng?

Nhưng mà, hắn có thể nói điều kiện như vậy, đã coi như nhượng bộ. Dù sao hiện nay vô luận như thế nào Giang Tâm Nguyệt cũng không đảm đương nổi thế tử phi, lòng của hắn cũng coi như được an ổn. Còn Thẩm Mỹ Cảnh. . . Tạm thời cứ lấy trước đi, nếu có người thích hợp tuyển làm thế tử phi, lại đổi nàng đi cũng không muộn.

Đã quyết định chủ ý, trên mặt Yến vương gia vẫn là dáng vẻ vô cùng khó xử như cũ.

Văn thị thấy thế, khuyên nhủ: "Dù sao vậy Giang cô nương cũng không thích hợp tiếp tục thành hôn với Hậu vương gia, tâm tình của thế tử, thần thϊếp cũng có thể hiểu được, vương gia đồng ý đi."

Được đưa cho bậc thang, Yến vương gia cũng liền đi xuống, thở dài một tiếng nói: "Vậy liền đồng ý đi."

Dù sao hắn cũng hiểu rõ con của mình, lại là công tử bột, chuyện đáp ứng cũng có thể làm được.

Tống Lương Thần nhắm mắt, vẫn không thể nào hoàn toàn hết tức giận, nhưng cũng biết mình không thể làm gì, lập tức chỉ có hành lễ nói: "Vậy thần liền mang theo người cáo lui trước."

"Được."

Trà của nàng dâu dĩ nhiên là không ai có tâm tư uống, đóng cửa lại nói lâu như vậy, tạm thời coi như là ở bên trong uống trà nàng dâu.

Thẩm Mỹ Cảnh bị Tống Lương Thần lấy tư thế như vậy ném ra khỏi Yến vương phủ.

"Ngươi không nên vui mừng quá sớm." Trên đường đi, Tống Lương Thần cũng không quay đầu lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Nếu xem như thế ngươi liền có thể cả một đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy thì quá ngây thơ rồi."

Thẩm Mỹ Cảnh bị hắn nói đến phía sau gáy ớn lạnh, cười khan nói: "Thế tử gia định làm gì ta?"

"Ngươi thật là to gan, tự xưng nô tỳ với phụ vương ta, đối ta lại dám xưng hô bình đẳng?" Tống Lương Thần cười lạnh nói: "Không học tốt quy củ, chờ về đến Vương phủ, ta tìm người dạy ngươi ‘thật tốt’."

"Nô tỳ biết sai!"

Thẩm Mỹ Cảnh là một người thức thời, tuyệt đối sẽ không loại ‘khí khái’, ‘quật cường’ vô dụng gì đó, nghe ngữ khí không đúng, liền lập tức quỳ xuống! Đưa tay ôm lấy đùi Tống Lương Thần, vừa thành khẩn vừa đáng thương ngẩng đầu lên:

"Thế tử gia xin giơ cao đánh khẽ, nô tỳ là người xấu ăn nói vụng về ít đọc sách, ngài tuyệt đối đừng chấp nhặt với nô tỳ!"