Quả Phụ Trước Cửa Thật Đào Hoa

Chương 2: Ta thật là oan!

"Ta xấu, không phải là do Rau Xanh ban tặng sao?" không nhịn được cãi lại, Thẩm Mỹ Cảnh mất tự nhiên kéo kéo cái chăn bọc lấy trên thân.

Tống Lương Thần híp híp mắt, nhìn vết tích trên người nàng, nhớ tới động phòng hoa chúc ngày hôm qua, chẳng biết tại sao, thân thể lại còn lên chút phản ứng.

Người này không phải Tâm Nguyệt, người này không phải Tâm Nguyệt! Hắn tính sai! Hít sâu một hơi, Tống Lương Thần xua tan hình ảnh trong đầu, lạnh giọng nói: "Rau Xanh là ai?"

"Cái người đang nằm bên kia đó." Thẩm Mỹ Cảnh bĩu môi: "Dáng dấp giống hệt cải trắng tinh khiết."

Tống Lương Thần: ". . ."

"Nàng tên là Giang Tâm Nguyệt, người vốn nên là thế tử phi của ta."

Thẩm Mỹ Cảnh hiểu ra, vỗ tay lẩm bẩm: "Mười năm trước lầu Giang Tâm Nguyệt, hôm nay mới có thể ôm vào trong ngực!"

Hóa ra là cái ý này!

Dừng một chút, Thẩm Mỹ Cảnh cảm thấy có điểm gì là lạ, cười ngẩng đầu hỏi nam nhân mặt mũi tối sầm kia: "Vốn nên là thế tử phi của ngươi? Vậy ngươi chính là vị thế tử mà ta câu dẫn trong miệng nàng sao?"

Tống Lương Thần cười lạnh một tiếng: "Vậy không phải do ngươi an bài sao? Giả vờ vô tội gì chứ? Nửa đường đánh tráo tân nương, ngươi gả cho ta làm thế tử phi, Tâm Nguyệt lại. . . Ta thật sự là gϊếŧ ngươi cũng không đủ để phát tiết cơn giận!"

Trong mắt đột nhiên bắn ra mũi tên mang theo sát ý, dọa cho Thẩm Mỹ Cảnh lùi về sau hai bước, cau mày nói: "Dựa vào cái gì liền nói là ta an bài? Ta ngủ một giấc đến khi hừng đông, cái gì cũng không biết liền bị người đánh thức, người thì nói ta câu dẫn thế tử, người thì nói ta đánh tráo tân nương, ta có bao nhiêu năng lực chứ?"

Tại sao không nói nàng cho nổ kinh thành, lấy vàng trong hoàng cung đi xây một Trường Thành?

Tống Lương Thần quay người, êm ái ôm Giang Tâm Nguyệt đang nằm trên đất vào trong lòng, quay đầu mắt lạnh nhìn nàng, nói: "Ngươi mặc y phục vào, đi với ta đến Yến vương phủ."

Nói xong cũng ôm người đi ra.

Trên mặt còn có vết thương! Thẩm Mỹ Cảnh thấy người đi cửa đóng, vội vàng chạy đến tấm gương bên cạnh nhìn một chút.

Rau Xanh ra tay thật là hung ác! Vết rách dài như vậy, trách không được thế tử nói nàng xấu, nếu để lại sẹo, vậy đoán chừng cả đời này của nàng mới thật sự là xong đời.

Đang mặt mày ủ rũ đâu, bên ngoài liền có hai nha hoàn đi vào, cung kính tiến lên phía trước nói: "Nô tỳ là Cẩm Y."

"Nô tỳ là Ngọc Thực."

"Đến hầu hạ thế tử phi thay quần áo."

Nha hoàn trong phủ thế tử, liền là tố chất cao, vừa mới nàng còn bị thế tử quát mắng như vậy, với lại lúc này quần áo không chỉnh tề chật vật vô cùng, hai nha hoàn này vậy mà cũng không có dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, mà là đem y phục lên, nhanh nhẹn mặc vào cho nàng.

Váy ngắn lụa là mới tinh, nội y màu lam nhạt phối thêm đai lưng màu xanh lá, tay áo dài bồng bềnh, vô cùng xinh đẹp. Thời gian dài không được mặc y phục tốt, nhất thời còn có chút không quen, Thẩm Mỹ Cảnh không nhịn được xoay một vòng tại chỗ.

Hai nha hoàn nhìn nàng, cuối cùng biểu cảm có một chút biến hóa, một mặt kinh ngạc.

Thẩm Mỹ Cảnh ngượng ngùng thu lại động tác: "Hù dọa các ngươi rồi?"

Hai nha hoàn lắc đầu, Cẩm Y không nhịn được mở miệng nói: "Thứ cho nô tỳ lắm miệng, chẳng qua là nô tỳ cảm thấy kỳ quái, đợi lát nữa chủ tử ngài nhất định là sẽ có một trận gió tanh mưa máu, sao ngài còn bày ra dáng vẻ tự tại như vậy?"

Thẩm Mỹ Cảnh mím môi, nghiêm túc nói: "Các ngươi biết cái gì gọi là người không biết thì không sợ không?"

Hai nha hoàn mờ mịt.

"Bởi vì từ khi ta tỉnh lại đến bây giờ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết điều gì đang chờ ta, cho nên ta còn có thể vui vẻ." Thẩm Mỹ Cảnh trầm trọng nói: "Thật sự có chuyện, ta sẽ sợ hãi hơn bất cứ ai!"

Ngọc Thực không nhịn được, phốc một tiếng bật cười. Bất quá lập tức liền khôi phục bình tĩnh, thay nàng chải búi tóc.

Cẩm Y nói: "Thế tử phi ngài bị thương trên mặt, trong phủ có Khứ Ngấn cao, hiệu quả vô cùng tốt, chỉ là không biết thế tử gia có cho hay không. Vật kia có chút quý giá, hàng năm chỉ có một hộp nhỏ."

Khứ Ngấn cao? Ngược lại Thẩm Mỹ Cảnh có chút động lòng. Nhưng mà nhìn thái độ vừa rồi của thế tử nọ, đừng nói giúp nàng xóa vết sẹo, không gϊếŧ nàng khả năng đều là tổ tiên nàng tích đức. Lát nữa sẽ tìm cơ hội nhổ ít nha đam để thoa.

"Chuẩn bị xong rồi thì ra đây, đừng lề mề."

Bên ngoài vang lên một tiếng quát mắng.

Thẩm Mỹ Cảnh bị dọa đến lắc một cái, không nhịn được nghĩ, người này là người đã động phòng với nàng vào đêm qua sao? Giọng nói thì không sai, nhưng mà khác biệt cũng quá lớn rồi! Đêm qua dịu dàng như một con cừu, nhưng hôm nay hung dữ như một con hổ.

Cẩm Y đeo khăn che mặt để che đi vết sẹo giúp nàng, Thẩm Mỹ Cảnh mặc váy đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Tống Lương Thần còn ôm Rau Xanh, cũng không thấy nặng. Nhìn thấy nàng, ánh mắt kia lóe lên một ánh sáng kỳ quái, liền quay người đi theo.

Cẩm Y và Ngọc Thực đi theo bên cạnh thế tử phi, thấp giọng nói: "Mặc dù không biết thế tử phi cùng chúng nô tì có bao lâu thời gian duyên phận, nếu thế tử phi còn là thế tử phi, vậy trên đường về Yến vương phủ, có gì muốn hỏi, đều có thể hỏi chúng nô tì."

Tốt như vậy? Thẩm Mỹ Cảnh liền vội vàng gật đầu, lượn quanh nửa ngày ra phủ thế tử, nhìn hai cỗ xe ngựa bên ngoài, rất tự giác định bước lên cỗ xe ở phía sau.

"Dừng lại." Tống Lương Thần lại mở miệng.

Thẩm Mỹ Cảnh tiến vào xe được nửa người, đành cứ thế mà lui đi ra, cười híp mắt nhìn hắn: "Thế tử gia có gì phân phó?"

Tống Lương Thần đã đặt Rau Xanh vào trong một chiếc xe ngựa, đi về phía nàng, dừng lại trước mặt nàng, mặt lạnh lùng, nói: "Xấu xí cũng đừng bày trò, còn đeo khăn che mặt làm gì?"

Dứt lời, đưa tay giật xuống mặt nạ của nàng.

Vết thương còn đang rớm máu trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, Tống Lương Thần cảm thấy hả giận hơn nhiều nên cầm lấy khăn mặt đi trở lại xe ngựa trước mặt.

Thẩm Mỹ Cảnh không nói gì nhìn bóng lưng của hắn, quay đầu hỏi Cẩm Y và Ngọc Thực: "Đầu óc của thế tử nhà các ngươi có phải có chút không bình thường hay không?"

Mang khăn che mặt cũng cần hắn quản?

Cẩm Y lắc đầu thở dài: "Là ngài thật sự đã chọc giận thế tử gia, hắn mới có thể cay nghiệt như vậy. Ngày bình thường thế tử gia đối với bọn hạ nhân đều rất tốt."

Thẩm Mỹ Cảnh buồn cười lên xe ngựa, nhìn hai nha hoàn này nói: "Đến cùng ta đã làm gì sai đắc tội hắn rồi?"

Cẩm Y lắc đầu, Ngọc Thực ra hiệu nàng đừng nói trước, chờ xe ngựa lên đường, mới mượn âm thanh của bánh xe, mở miệng nói: "Thế tử phi ngài vẫn không rõ sao? Hôm qua Yến phủ tổ chức đại hôn vô cùng long trọng, vốn nên là ngài thành thân cùng Yến vương gia, Giang cô nương thành thân cùng thế tử. Nhưng mà không biết xảy ra sai sót gì, tỉnh lại sau giấc ngủ, ngài lại ở trên giường của thế tử, Giang cô nương lại ở trong phòng của vương gia."

Thẩm Mỹ Cảnh hít sâu một hơi: "Nói cách khác, ta biến người mà ban đầu thế tử muốn cưới trở thành mẹ kế của hắn?"

Ngọc Thực nặng nề gật đầu.

Thẩm Mỹ Cảnh che mắt: "Ta thật là bị oan, thật sự là cái gì cũng không biết, ta làm sao biết tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ ở trên giường của thế tử? Lại nói, Yến vương gia nhà các ngươi không có sao chứ, chỉ một lễ cưới tái giá thôi mà cũng oanh oanh liệt liệt như thế, khiêm tốn một chút thì làm gì có sai lầm được?"

Nhà ai tái giá còn mặc áo cưới long trọng như vậy nghênh vào cửa?

"Thế tử phi có chỗ không biết." Ngọc Thực nói: "Hôm qua là một đặc biệt ngày."