Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 28

Ánh mắt cô quét qua cả năm người—

So với lần đầu tiên Trần Hòa Nhan tỉnh lại thì giờ Tần Tuyển đã cạo sạch bộ râu lổm chổm quanh cằm, ba mẹ cô cũng đã thay quần áo, sắc thái tiều tụy trên khuôn mặt cũng giảm đi không ít nhưng Trần Hòa Nhan vẫn thấy mái tóc hoa râm trên thái dương của ba mình, rõ ràng trước khi cô xảy ra chuyện thì ba cô vẫn một đầu tóc đen…

Sau đó lại nhìn bà nội, bà nội vẫn là một bộ dáng đầu tóc thời thượng như trước, trong tay còn ôm một hộp giữ ấm không buông tay, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Và cái đầu cũng giống bà nội nhưng nét mặt tuấn tú ngây ngô đầu đinh, chính là em trai song bào thai ba năm chưa thấy mặt của cô, nhìn chằm chằm vào cô, thấy ánh mắt cô lại gần liền nhếch miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Trần Hòa Nhan hai mắt lưu luyến tới tới lui lui mà nhìn, hốc mắt không khỏi nóng lên, l*иg ngực phát run.

Cô hiện tại biết rõ, đây là thế giới một quyển sách, theo như cốt truyện được thiết lập trong sách, năm người này, năm người sẽ ở bên cạnh cô những lúc đau ốm, luôn luôn bên cạnh cô nhưng tất cả đều không thoát khỏi kết cục kia.

Ngoại trừ Tần Tuyển, bốn người còn lại là cô trơ mắt nhìn họ lần lượt chết đi, nhưng duy nhất là Tần Tuyển, cô lần gặp mặt cuối cùng cũng không được nhìn thấy.

Tần Tuyển chết trong một vụ rơi máy bay và bị chôn vùi dưới biển, không tìm thấy thi thể, Tần gia xây một lăng mộ cho anh, nhưng dù vậy trong nguyên tác, Tần gia tức giận không cho phép Trần Hòa Nhan xuất hiện trước lăng mộ của Tần Tuyển, đến người trông coi mộ cũng phòng ngừa ngăn cản cô tiến vào, mà lần duy nhất Trần Hòa Nhan tiến vào nơi ngôi mộ Tần Tuyển là lúc cô quyết định tự sát, trước hết cô dùng hai ngàn đồng còn xót lại trên người đưa cho người trông mộ, đau khổ cầu xin mãi mới có thể trộm đi vào nhìn anh lần cuối…

Trần Hòa Nhan nhắm mắt lại thật chặt, những kí ức giống như cơn ác mộng lại lần lượt hiện về, những người thân thiết nhất và quan trọng nhất đều trực tiếp hoặc gián tiếp vì cô mà chết đi…

Những người quanh giường bệnh thấy sắc mặt Trần Hòa Nhan tưởng cô đau đầu, Trần Hòa Nam không hổ là quân nhân, phản ứng cực nhanh nhẹn, lập tức nấm chuông phía trên đầu giường.

Sau đó là một đợt hỗn loạn, cũng đã muộn để Trần Hòa Nhan lên tiếng ngăn lại, chỉ trong chưa đầy hai phút, một đoàn ‘thiên sứ’ áo trắng cùng nhiều dụng cụ ùa vào phòng bệnh, đem phòng bệnh VIP một người đến chật chội.

Sợ bóng sợ gió một hồi, lúc sau bác sĩ cùng các y tá lần lượt rời khỏi phòng với vẻ mặt may mắn, mẹ Trần và bà nội Trần vẫn còn lo lắng không yên tâm còn lôi kéo chủ nhiệm khoa ngoại hỏi những việc cần chú ý sau mới thả người đi.

Nhưng một hồi gián đoạn như vậy, Trần Hòa Nhan đôi mắt đỏ hoe sắp không ngăn được dòng nước trào ra đã bị kìm trở lại.

Sau khi các y bác sĩ rời đi, bà nội Trần nhanh chóng lấy chiếc hộp giữ nhiệt đang cầm trên tay mở ra, từ trong hộp đổ ra bát một cháo trắng đang bốc khói, “Nào, tới ăn một bát, chắc cũng đã đói bụng, ăn mới có sức lực để hồi phục, bà đã đun nó hơn một giờ đồng hồ, nhìn này gạo rất nhuyễn…”

Trần Hòa Nhan vừa mới tỉnh dậy, bác sĩ đề nghị cô tạm thời ăn một ít thức ăn lỏng đơn giản thanh đạm, lúc nãy trợ lí Tần Tuyển là Tưởng Lập cũng mang đến một ít thức ăn lỏng do đầu bếp trong nhà làm, nhưng bà nội cảm thấy thức ăn cho người bệnh cần người nhà làm mới yên tâm.

Giường bệnh có động tĩnh, Tần Tuyển nhận bát nhỏ trong tay bà nội Trần, dùng thìa khuấy vài lần cho nguội, sau đó từ từ từng thìa một đút cho Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan cũng không nhàn rỗi, hai mắt đảo qua đảo lại trên năm người, cô vừa mới ngủ một giấc tỉnh dậy, thần sắc hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Ngay khi tỉnh dậy, đối với thế giới này cô cũng có một nhận thức khác so với trước đây, đây là một thế giới trong quyển sách, bọn họ bất quá chỉ là những nhân vật phụ tồn tại để phụ trợ vai chính…rõ ràng đều là những khuôn mặt cô rất quen thuộc vậy mà lúc này lại có một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Trần Hòa Nhan thần sắc sững sờ, nuốt xuống một ngụm cháo, ánh mắt vô thức di chuyển, tình cờ dừng ở trên người em trai Trần Hòa Nam.

So với bốn người khác trong căn phòng này, bất luận là cô ngoài ý muốn hôn mê hay tình tiết trong truyện cô đều đã mấy năm chưa gặp em trai. Trần Hòa Nam tốt nghiệp học viện quân sự xong đã đi bộ đội, từ đó đến nay rất ít khi có thể về nhà, lần cuối cùng em ấy được về nhà vẫn là từ ba năm trước vì ông nội bạo bệnh mà qua đời.

Trần Hòa Nhan cẩn thận nhìn người em song bào thai chỉ sinh sau cô có vài phút, nhìn có vẻ đen hơn và gầy hơn so với lần cuối hai người gặp nhau, nhưng cái đầu đinh vẫn y như vậy tràn nhập khỏe mạnh, bưng từng sức sống.

Nhưng kết cục tương lai trong quyển sách, bởi vì cô mà cái kết cục cuối cùng của em ấy lại là thân xác bị tàn phá dưới bánh xe.