Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 10

Lúc này trên sân khấu phát biểu cũng đã kết thúc, Tống Nghi Lam và Khương Hân mẹ chồng nàng dâu thân mật kéo tay nhau đứng chung một chỗ, Tống Nghi Lam cầm micro ngữ khí dịu dàng mà lại nhu hòa, tay còn lại thì cầm một hộp bằng nhung tinh xảo, lớn hơn lòng bàn tay một chút.

Trần Hòa Nhan đem suy nghĩ của mình kéo về, thấy Tống Nghi Lam từ ái, dịu dàng mà nắm tay Khương Hân, cười nói với cha mẹ Khương: “Sau khi Tiểu Hân kết hôn, chúng ta đều là người một nhà, thông gia cứ yên tâm, về sau tôi coi con bé như con gái mình, cái này…”

Tống Nghi Lam nói, buông tay Khương Hân, đưa micro cho MC, mở ra hộp nhung màu đỏ trên tay, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng ngọc phát sáng tinh xảo, kéo tay Khương Hân ra rồi đeo cho cô trước mặt mọi người.

Khương Hân nhìn vào cổ tay mình, thấy đó là một chiệc vòng ngọc bích cực tốt, sắc mặt ửng hồng ngượng ngùng nói : “Cảm ơn mẹ.”

Tống Nghi Lam nhìn Khương Hân rồi lại nhìn vòng tay cô, vẻ mặt vừa lòng lại nở nụ cười từ ái yêu thương, người khác đều nhìn ra cô yêu thật sự yêu thích nó từ tận đáy lòng, bà lại cầm micro từ người chủ trì hôn lễ, nắm lấy tay Khương Hân cười nói: “Chiếc vòng này vốn là thời điểm mẹ và ba A Ngạn kết hôn, là bà nội A Ngạn trao cho mẹ, cũng là từ bà cố nội giao cho bà nội A Ngạn, truyền qua vài đời con dâu Tần gia, vốn dĩ định chờ hai đứa kết hôn mới tặng nhưng lại nghĩ đến chiếc vòng này, ý nghĩa tốt, nếu tặng sớm coi như tấm lòng của mẹ chồng này, hi vọng hai đứa có thể cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.”

Khương Hân từ nhỏ đến lớn đã được thấy không ít thứ tốt, mặc dù chất lượng của chiếc vòng này tốt nhưng cũng không đến mức hi thế trân phẩm, đáng lẽ khi nhận được quà từ trưởng bối cho thì cô ta cũng phải vui mừng, xem như nhận được tấm lòng của mẹ chồng tương lai, nhưng bây giờ nghe Tống Nghi Lam nói vậy cô ta có hơi thụ sủng nhược kinh.

Chuyện ở trên đài đều được mọi người thu vào trong mắt, có thể đến yến hội như này ai nào không phải người thích suy nghĩ, lập tức có mấy ánh mắt quét qua người Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan cảm thấy vài ánh mặt có thái độ xem kịch nhìn qua, thần sắc của của cô cũng không biến hóa, nhìn lên đài chớp chớp mắt.

Vòng tay truyền lại cho con dâu họ Tần…

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo cô, cánh tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực ấm áp, lưng Trần Hòa Nhan dựa vào l*иg ngực anh, đột nhiên anh cúi đầu tiến sát gần cô, hơi thở nóng rực mang theo hương gỗ nhàn nhạt nói phía sau tai cô.

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp và êm dịu của người đàn ông bên tai, khẽ nói nhỏ: “Anh có thư mời, thứ sáu tuần sau có một buổi đấu giá, anh đã xem danh mục vật phẩm đấu giá, trong đó có một chiếc vòng tay bằng ngọc bích màu tím thượng hạng, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó, nếu em thích thì đấu giá.”

Trần Hòa Nhan cũng không thèm quay đầu lại, “Bang” cô đập phát vào tay người nào đó đang ôm cô, bĩu môi. Cô cũng không hiếm lạ cái vòng tay, ở nhà có một tủ trang sức, trong đó tùy tiện lấy ra một cái cũng có giá trị cao hơn cái Khương Hân đang đeo.

Sau khi bị đập vào tay một phát, tay anh vẫn bám riết trên người cô, mang theo chút ý thân mật trắng trợn, nhiều ánh mắt từ xung quanh nhìn qua hơn, đôi môi của người đàn ông cũng lại gần tai Trần Hòa Nhan, “Được không, bảo bối?”

Nơi công cộng, da mặt Trần Hòa Nhan vẫn mỏng hơn lão lưu manh này, cô xấu hổ nghiêng đầu sang một bên tránh né, thấp giọng có hơi oán trách, “…Anh sao vậy, em có rất nhiều vòng tay rồi, cổ tay em nhỏ, không phải đồ định chế thì em đeo vào chả đẹp chút nào.”

Tần Tuyển thấp giọng cười vài tiếng, cánh tay ôm eo cô chặt hơn, anh đứng sau lưng cô, thân hình cao lớn, chặn mọi tầm nhìn sau lưng rồi thấp giọng nói bên tai: “Vậy không lấy vòng tay…anh nhớ ngoài vòng tay còn có một viên ngọc xanh rất lớn, vậy anh đấu giá về rồi làm dây chuyền cho em?”

Hơi thở nóng rực phun lên cổ Trần Hòa Nhan, ngứa nháy khiến cô không kìm được, cong cong khóe miệng, “Vậy được rồi, đến lúc đó đến buổi đấu giá rồi nói.”

Đáp lại cô là tiếng cười trầm ấm dễ chịu của người đàn ông.

Cô gái của anh thật đơn giản trong sáng, lúc nào cũng dễ dỗ dành, lúc giận thì thương tâm, cũng hay mang thù, nổi nóng nhưng lại không muốn so đo quá nhiều với mọi người.