Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 38

Lily trước kia từng là trợ lý minh tinh, cô ấy làm cho minh tinh nổi tiếng là khó hầu hạ, ở trước đó hai năm cô ấy cũng từng làm trợ lý cho năm đến sáu người, nhưng Lily lại ở bên người minh tinh khó hầu hạ kia suốt ba năm, thậm chí sau khi bị Tần Tuyển đào đi với mức lương cao hơn thì nữ minh tinh kia cũng nhiều lần cố gắng tăng lương để giữ chân cô.

Sau khi đến bên cạnh Trần Hòa Nhan, cô thấy thực sự rất tận trách, năng lực làm việc mạnh mẽ, kiên nhẫn, tinh tế, tỉ mỉ và EQ cao, giúp Trần Hòa Nhan lo liệu việc ăn, mặc, ở, đi lại xử lí mọi thứ đều rất chu đáo.

Ví dụ như khi bà dì ghé thăm Trần Hòa Nhan, cần mua những nhu cầu yếu phẩm, nếu Tần Tuyển và Lily đi mua thì Lily sẽ mua một loạt ban đêm, ban ngày, siêu mỏng, siêu mềm… thậm chí cả trà gừng và đường đỏ đều có; còn về phần Tần Tuyển, anh không quan tâm loại nào, anh sẽ mua cái đắt nhất, tốt nhất để mang về cho bà xã mình…

Không riêng gì Trần Hòa Nhan, Tần Tuyển đối với mọi người đều có những điều kiện rất khắt khe nhưng cũng rất hài lòng với Lily, cô ấy cũng đã ở bên Trần Hòa Nhan tận năm năm, an ổn, cẩn trọng.

Cô gái này sinh ra ở một vùng quê, vùng sâu vùng xa, nhà nghèo, khi đang học cấp ba, bố cô ở công trường xảy ra chuyện khiến tàn tật suốt đời, cô ấy bỏ học năm 18 tuổi, một mình đến thành phố A lang bạt, làm phục vụ bồi bàn ở quán ăn, người môi giới bất động sản, nhân viên bảo hiểm đẩy mạnh tiêu thụ…cô ấy làm đủ thứ việc, sau đó lại đi đến thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chúng và cuối cùng là trở thành trợ lí nghệ sĩ, chịu rất nhiều xem thường cùng tủi thân nhưng cô ấy đều cắn răng kiên trì, tự mình kiếm phí sinh hoạt, gửi cả về cho gia đình, phụ cấp bố mình chữa bệnh, tích cóp từng chút từng chút một.

Thẳng cho đến khi bị Tần Tuyển nhìn trúng, đem cô đào đi mới mức lương cao để làm trợ lí sinh hoạt cho bà xã mình, Tần Tuyển và Trần Hòa Nhan đều không phải là ông bà chủ keo kiệt, vì rất hài lòng nên đưa thù lao cũng rất hậu hĩnh.

Đến cuối năm ngoái, cuối cùng cô ấy cũng tậu được một căn nhà cho riêng mình ở thành phố A, nơi tấc đất tấc vàng, dù cách trung tâm thành phố gần ba tiếng đi xe, diện tích cũng không lớn, nhưng Lily nói, ước mơ của cô ấy chính là bằng chính đôi tay, sức lực của mình mà có thể có được một ngôi nhà dành cho riêng mình trong thành phố hào nhoáng này.

Trần Hòa Nhan còn nhớ lúc đó sự hài lòng cùng an tâm đều hiện lên trên mặt Lily, cô ấy còn dự định cuối năm nay đưa cha mẹ từ quê lên đây để mọi người đều vui vẻ mà ở cùng nhau.

Vốn Lily còn có một người bạn trai đã ở bên nhau sáu năm, cũng định bàn chuyện cưới xin trước khi Trần Hòa Nhan hôn mê, nhưng sau khi Trần Hòa Nhan từ hôn mê tỉnh lại, Lily đi đến bệnh viện thăm cô, cô có quan tâm hỏi về hôn sự của Lily nhưng Lily lại nói với cô rằng cô ấy đã chia tay.

Trong ngôi nhà Lily mới mua, bạn trai cô ấy cùng một người con gái khác tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vật lộn trên chiếc giường đúng lúc Lily về nhà bắt gặp, sau đó cô ấy nhanh chóng thu thập đóng gói hành lí bạn trai cũ ném ra ngoài cửa…

Cô gái như vậy thật tuyệt, có thể kiếm tiền nuôi chính mình và gia đình, cô ấy có lòng tin, không cần phải đau buồn, có thể tự mình nhận thức rõ rành chính mình cần cái gì, muốn cái gì trong tương lai, sẽ không bởi vì việc vô bổ kia mà đem cô ấy đả kích đến không sức lực chống cự…

“Nhan Nhan, Tần tổng nói em vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, cái kia…cứ như này, chị liền giúp em đem mấy cái yến tiệc không quan trọng đều đẩy đi…Nhan Nhan?”

Lily đang cùng Trần Hòa Nhan nói chuyện, nói một lúc nhưng cô phát hiện người đối diện đang thất thần, ánh mắt nhìn thẳng, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt cô ngẩn người, ánh mắt trừ có điểm đờ đẫn cô còn cảm thấy có một tia ách…hâm mộ?

“Nhan Nhan?” Lily cảm thấy có hơi kì quái, có lẽ cô đang suy nghĩ nhiều, vì thế cô lại gọi một tiếng, cô hơn Trần Hòa Nhan một tuổi, bởi quan hệ cũng tốt nên cô mới gọi giống Tần Tuyển là “Nhan Nhan”.

Trần Hòa Nhan hoàn hồn rồi gật đầu với Lily, “…Được, em đã biết.” Nhưng vẫn có hơi thất thần.

Lily cũng biết thân thể Trần Hòa Nhan mới khôi phục, có lẽ tinh thần hơi chậm cũng là bình thường, cũng không có nghĩ nhiều, thấy cô đã đáp ứng rồi liền giúp cô xử lí những thiệp mời đó.

Thời gian cũng mau tới giờ cơm trưa, Tần Tuyển về nhà vẫn luôn ở trong thư phòng xử lí công việc cũng đúng giờ tới phòng ngủ để nhắc nhở Trần Hòa Nhan mau xuống nhà ăn cơm, anh trong khoảng thời gian này thấy trước kia Trần Hòa Nhan rất hay ngủ nướng dẫn tới ăn cơm không đúng giờ đều đặn…

Đúng lúc này chuông cửa dưới lầu vang lên, là Diệp Lai nghe nói hôm nay Trần Hòa Nhan xuất viện, liền tới nhà thăm cô.

Người này ở nhà Trần Hòa Nhan tự nhiên như ở nhà mình, đúng vào giờ cơm, vừa lúc đến liền cùng nhau ăn trưa.

Có lẽ công ty thực sự gặp chuyện gấp, từ lúc cô xuất viện về nhà, Tần Tuyển vẫn luôn bận rộn với công việc, cơm trưa xong liền nghe điện thoại, vội vàng đến công ty, trước khi đi anh còn cố ý cùng Trần Hòa Nhan nói qua, sẽ đúng giờ trở về và cùng nhau đến Trần gia ăn tối.

Sau khi Tần Tuyển ra ngoài, Trần Hòa Nhan và Diệp Lai cùng nhau ăn uống và nói chuyện phiếm trên ghế sofa.

Tóc hồng của Diệp Lai không còn, nó đã bị nhuộm lại thành màu vàng, rực rỡ lóa mắt, theo lời nói cô ấy giải thích chính là màu tóc này thu hút sự giàu có, bởi vì cô ấy nhuộm màu vàng này, sinh ý ở phòng làm việc cực tốt, tiền vào như nước.