Xuyên Sách: Phu Nhân Hào Môn Bị So Sánh Không Nhận Thua

Chương 31

Mà Tần Ngạn nghe được lời anh trai mình nói, trong lòng cũng cảm thấy thả lỏng hơn ít, sau khi cùng Tần Tuyển tạm biệt, một lúc sau liền đi theo Trần gia ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Tần Ngạn cùng người Trần gia cùng đi thang máy, Tần Ngạn là thiếu gia hào môn, có thói xã giao thân thiện cùng mọi người, chỉ với đường đi từ phòng bệnh đến thang máy anh đã thành công lấy được hảo cảm của Trần gia.

Đặc biệt là bà nội Trần, bà cụ đối với thanh niên đẹp trai lại lễ phép tử tế này rất có hảo cảm, bước vào thang máy, già trẻ lớn bé vẫn trò chuyện thật vui vẻ, Tần Ngạn nói chuyện buồn cười đến bà nội Trần cũng cười theo, mặt mày hớn hở.

Mà Trần Hòa Nam đứng ở phía sau hai người không nói một lời mà nhìn Tần Ngạn đang khom lưng đỡ bà nội đang nói đùa, trong mắt như đang suy tư…



Trăng cũng đã lên tới đỉnh đầu, vạn vật đều im lặng, cũng đã gần hai giờ sáng, tầng tám là khu viện VIP của bệnh viện cũng thực yên lặng, lúc này đến khi đêm khuya càng yên lặng, thỉnh thoảng vẫn có tiếng bước chân của vài hộ sĩ y tá ca đêm ngoài hành lang.

Trần Hòa Nhan nằm trên giường bênh, trong bóng tối lặng lẽ mở to con mắt, rèm cửa trong phòng cũng đã được kéo lên, lúc này trong phòng một mảnh đen sì trước tầm mắt, chỉ có một chút ánh sáng nhạt nhòa từ bên hành lang hất vào qua những khe hở.

Cô mở to mắt nhìn ánh sáng chiếu vào kia một hồi, lưng có một chút tê vì ngủ nằm ngửa, cô liền nhẹ nhàng thử vặn bả vai cùng phần eo, chẫm rãi xoay người.

Cô cũng đã hôn mê nhiều ngày như vậy, sau khi tỉnh lại liền ngủ tiếp, ngủ gần cả một ngày, khi nhìn thấy Tần Ngạn, cô bị sợ hãi đến ngây người rồi lúc sau lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, đại khái là cũng đã ngủ một giấc dài nên giờ không còn buồn ngủ, nửa đêm tự dưng tỉnh dậy, tuy rằng thân thể còn chút suy yếu nhưng làm như nào cũng không ngủ được vì thế mà cứ nằm đó mà mở mắt nhìn xung quanh.

Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Trần Hòa Nhan thậm chí còn nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của Tần Tuyển, người đang ngủ say trên ghế sô pha cách cô không xa.

Tần Tuyển…

Còn có Tần Ngạn…

Còn có ba mẹ cô, em trai, bà nội,…Thế giới này nhân vật trung tâm là nữ chính Khương Hân.

Nghĩ đến tương lai sắp sửa phát sinh một loạt biến cố, Trần Hòa Nhan chỉ cảm thấy vết thương sau gáy kia lại bắt đầu nhói lên, còn có trên cô tay phải dường như lại cảm giác được một sự đau đớn quỷ dị.

Trần Hòa Nhan hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Khương Hân cùng Tần Ngạn là nam nữ chính trong tiểu thuyết, có thể nói họ trong thế giới này là mệnh định chi tử, mà cô cùng người thân của cô chỉ là những vai phụ, là bia đỡ đạn để tạo nên tình yêu hoàn hảo của nam nữ chính.

Đây là ý nghĩa tồn tại của những vai pháo hôi, cũng là số phận mà tác giả cuốn sách đã an bài.

Cho nên cô phải làm sao đây? Kết cục của cô cũng đã sớm bị an bài đến rõ ràng, cô còn có thể làm gì? Chấp nhận số phận sao?

Đương nhiên là không! Dựa vào cái gì mà cô phải chấp nhận số phận đó!

Nói đến cùng là cô đã làm cái gì quá đáng đến mức không thể tha thứ? Không có.

Dù là kẻ gϊếŧ người cũng không vạ tội đến ba mẹ, chồng con!

Thế thì dựa vào đâu mà cô phải rơi vào cái kết cục cửa nát nhà tan, kết cục bi thảm như vậy!

Rõ ràng từ nhỏ cô đã có một gia đình hòa thuận, hạnh phúc, được cha mẹ trưởng bối yêu thương, thành tích học tập ưu tú, cô cũng thi được vào trường đại học tốt nhất cả nước, trong sự khen ngợi của các thầy cô giáo nói cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc sung túc. Sau đó cùng Tần Tuyển kết hôn, trừ bỏ cùng mẹ chồng ở chung có hơi không thoải mái nhưng cuộc sống hôn nhân cũng rất mĩ mãn hạnh phúc, chồng cô chưa bao giờ làm cô phải chịu tủi thân, anh cũng yêu cô tôn trọng cô, tuy có hơi trầm mặc nhưng luôn dùng hành động để biểu đạt.

Cô cảm thấy nhân sinh chính mình rõ ràng tốt đẹp như vậy, như thế nào liền thành vì phụ trợ người khác có tình yêu hôn nhân ngọt ngào mà phá hoại chính hạnh phúc bản thân?

Cũng vì xảy ra cái tai nạn ngoài ý muốn này, cô trong cơn hôn mê mà thấy được nội dung cuốn sách, nhìn thấy kết cục trong tương lai, đó chính là ông trời vận mệnh chú định muốn giúp cô, vậy cô làm sao có thể nhận thua.

Tất cả đều chưa có phát sinh, vẫn còn kịp, cô phải làm cái gì đó, cô tuyệt đối không chấp nhận cái vận mệnh như vậy, ít nhất cô không thể trơ mắt nhìn những người yêu thương xung quanh mình lần lượt chết vì mình.

Trần Hòa Nhan thở dài một hơi vì nỗi buồn bực đang đè nén trong l*иg ngực, lúc này cô cảm thấy cổ tay phải đau càng thêm rõ, giống như thật sự có một lưỡi dao đang từng chút từng chút đâm vào da thịt cô vậy.

Cô tuyệt không thể đầu hàng trước số phận đã định trước kia.

Trần Hòa Nhan chịu đựng đau đớn cắn răng, hai tay chống lên giường run rẩy lấy lực để xuống giường, nhưng vì cổ tay phải đau đến mức không chịu được, cô liền nắm chặt tay thành nắm đấm rồi duỗi ra thu vào trong không trung, nhưng cuối cùng là tay trái vốn đã yếu không thể chống đỡ một mình sức nặng cơ thể, cuối cùng lại ngã xuống giường.

Giường bệnh phát ra âm thanh nhàn nhạt, ngay trong nháy mắt liền nghe được tiếng vật nặng trên sô pha bùm một tiếng lăn xuống đất cách đó không xa.