Nội thành, phủ tứ bối lặc.
Trong một gian phòng ở phía Bắc Bích Đồng Viện, khói hương lượn lờ, mùi vị gay mũi, Tống thị đang quỳ gối trước bàn thờ Phật Tổ, hai mắt nhắm chặt, đôi tay chắp lại, miệng lẩm bẩm.
Thị nữ thϊếp thân Ức Mai của nàng ta vẻ mặt hốt hoảng đi tới, nói với Tống cách cách: "Cách cách, mấy cái đinh cuối cùng chúng ta sắp xếp ở thôn trang cũng đã bị bắt lại. Nghe nói Tô công công đích thân thẩm vấn, nô tỳ sợ bọn chúng đã khai ra rồi."
Tống cách cách căn bản không hề lo lắng về mấy tay trong này. Nàng ta nhập phủ sớm nhất, phí hết tâm tư mới nuôi ra được vài kẻ tâm phúc. Những năm này tổn hại nhiều, đã sớm chẳng còn bao nhiêu.
Tống cách cách vốn không định dùng tới đám tâm phúc ở thôn trang, ai ngờ tứ gia lại dẫn theo Vưu Uyển tới đó chờ sinh sản. Nàng ta bị nhốt trong phủ không được ra ngoài, mưu tính mấy tháng trời mới nghĩ được chủ ý này.
Nàng ta mưu đồ đã lâu, giờ chỉ quan tâm xem đám tay sai có đem lại tác dụng gì không: "Vưu thị thì sao? Vưu thị có nghe được lời đồn, có định.."
Ức Mai vội vã xua tay: "Cách cách đừng nói nữa. Người của chúng ta đã bị Tô công công bắt lại hết, sao còn có cơ hội nói huyên thuyên trước mặt Vưu cách cách kia chứ? Dù Vưu cách cách có nghe được, cũng không nhất định sẽ dùng dược trợ sản!"
"Ngươi thì biết cái gì! Ai sẽ nguyện ý để con mình gánh tên tuổi bất tường chứ. Dù Vưu cách cách không thèm để ý thì chủ tử gia nhất định cũng sẽ để ý. Ngài ấy chắc chắn sẽ không thích một đứa nhỏ mang mệnh bất tường, sẽ không thích đâu!" Tống cách cách không ngừng lặp đi lặp lại, thần sắc có chút điên cuồng.
Ức Mai sợ tới nỗi tránh sang một bên.
Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa bỗng truyền tới âm thanh ồn ào. Ức Mai đứng dậy chạy ra nghe ngóng, chỉ thấy một đám thái giám cao lớn vọt vào, cầm đầu chính là đại hồng nhân Tô Bồi Thịnh bên người tứ gia.
"Tô.. Tô công công, sao ngài lại tới đây?" Giọng Ức Mai run rẩy, trên mặt viết rõ hai chữ "chột dạ".
Tô Bồi Thịnh lười nói nhảm với nàng ta, trực tiếp ra hiệu cho đám thái giám đằng sau xông vào Phật đường, khống chế Tống cách cách.
"Lớn.. lớn mật! Các ngươi là ai? Sao dám đối xử với ta như vậy, mau buông ra, mau buông ra cho ta!"
Thần sắc Tô Bồi Thịnh nhàn nhã như không hề nghe thấy, lấy ra một chén thuốc đen nhánh đi về phía Tống thị.
Tống cách cách trông thấy thứ trên tay Tô Bồi Thịnh thì hai mắt trợn trừng như muốn rách cả mí, dùng sắc vùng vẫy muốn thoát khỏi kìm kẹp.
"Tống cách cách, ta khuyên ngài đừng uổng phí sức lực nữa." Tô Bồi Thịnh kéo dài âm cuối, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Viện này của ngài đã bị bao vây. Dù ngài có chạy thì cũng không thoát được lòng ban tay của chúng ta đâu."
Tô Bồi Thịnh nháy mắt ra hiệu, lập tức có người không để ý đến sự phản kháng của Tống cách cách, cứng rắn bẻ miệng nàng ta ra.
Nước thuốc lạnh như băng bị Tô Bồi Thịnh cưỡng chế rót vào cổ họng Tống cách cách. Tô Bồi Thịnh nhẹ giọng nói: "Tống cách cách, chủ tử gia nghe nói ngài tích tụ tới nỗi thần trí mụ mị, đặc biệt sai người sắc chén thuốc này để chữa bệnh điên cho ngài. Thuốc này không có tác hại gì khác, chỉ là sẽ làm tổn thương tới yết hầu và tim phổi của ngài, để lại bệnh nan y. Một mảnh hảo tâm của chủ tử gia, cách cách hẳn sẽ không hề không cam kích, nhỉ?"
Sắc mặt Tống cách cách trắng bệch, thân thể phát run. Nàng ta muốn đóng chặt khớp hàm nhưng người Tô Bồi Thịnh mang tới cũng chẳng ngồi không. Hơn phân nửa chén thuốc vẫn trôi vào trong bụng nàng ta.
Người áp chế nàng ta thả lỏng, Tống cách cách quỳ rạp trên đất, gắt gao móc họng muốn nhổ nước thuốc ra.
Tô Bồi Thịnh khoanh tay đứng nhìn, chỉ nói: "Cách cách đừng sợ, chủ tử gia chỉ muốn sửa trị một chút thói ăn nói lung tung của ngài mà thôi, để ngài biết được điều gì có thể nói, điều gì không. Cổ họng ngài e là sẽ không lành lại được, về sau cũng đừng tung tin đồn nhảm gì nữa. Chủ tử gia còn ra lệnh đưa ngài đi Kinh giao tĩnh dưỡng. Ngài ở đó nghiên cứu Phật pháp, tu thân dưỡng tính cho tốt đi!
Ông nhấc tay một cái, hai thái giám cao lớn liền trói Tống cách cách lại dẫn đi.
Ức Mai run rẩy ngồi xổm trong góc phòng, bị Tô Bồi Thịnh một cước đá ra ngoài. Tô công công cười nói:" Ức Mai cô nương, chủ nhân ngươi đi rồi, ngươi cũng không thể ở lại đây. Vậy thì đi theo thôi, hầu hạ Tống cách cách cho tốt, cũng coi như làm trọn tình nghĩa chủ tớ. "
Thân thể Ức Mai run như cầy sấy, bị người áp tới bên cạnh Tống cách cách. Hai chủ tớ đều bị bịt miệng đưa đi bằng cửa sau.
Tô Bồi Thịnh nhìn quanh căn Phật đường khói hương nghi ngút của Bích Đồng Viện, lông mày nhướn cao, phun ra một câu:" Xúi quẩy, dỡ hết xuống cho ta! "
Tống cách cách tâm tư ác độc đến tận cùng, vậy mà cũng có thể ở lại sảnh đường nơi toàn là tượng Phật này, cũng không sợ ban đêm bị quỷ ghé thăm.
*
Vào tháng Chạp, ngày sinh của Vưu Uyển càng lúc càng tới gần. Bản thân nàng cũng không khẩn trương, chỉ là theo thời gian, nàng dần có thể cảm nhận rõ sự bất an của tứ gia.
Thái y và ma ma đỡ đẻ được tứ gia đưa một đám tới thôn trang, ngay cả nhũ mẫu của đứa nhỏ cũng đã sớm an bài xong, đều là người có gia thế trong sạch, thân thể khỏe mạnh. Vưu Uyển cũng từng nghĩ tới việc tự cho con bú nhưng suy đi tính lại vẫn thấy quá là mệt mỏi, bèn không đề cập với tứ gia.
Sát ngày ba mươi Tết, tứ gia sự vụ bận rộn, phần lớn thời gian đều phải ở lại trong nội thành, chỉ có thể dành chút thời gian tới thăm Vưu Uyển hai lần.
Ngày Trừ Tịch, Vưu Uyển còn đang trong giấc mộng thì tứ gia đã sớm lên đường từ thôn trang tiến cung, chỉ lưu lại Tô Bồi Thịnh ở đây để chiếu ứng.
Sau khi Vưu Uyển rời giường thì dùng bữa sáng, rồi ngồi bên hiên nhìn đám Thanh Mai gấp chữ Phúc. Bỗng nàng cảm giác bụng dưới quặn lên, đau đớn từng cơn.
Nàng hít vào một hơi khí lạnh, gọi Thanh Mai qua.
" Cách cách làm sao vậy? "Thanh Mai vội vàng chạy tới, trên tay còn đang cầm giấy đỏ.
Vưu Uyển mím môi nói:" Hình như ta muốn sinh. "
Đồ đạc trong tay Thanh Mai rơi đầy đất, lúc này mới lớn tiếng kêu lên:" Người đâu! Người đâu mau tới đây! "
Vưu Uyển là thai đầu nhưng may là bình thường cũng chăm đi lại, lúc này ngược lại còn có chút khí lực. Sau khi nàng được dìu vào phòng sinh, ma ma đỡ đẻ nhìn cửa mình, lại kêu nàng đi lại thêm một lúc.
Hỉ Tháp Tịch thị canh giữ ngay bên ngoài, hô lên với Vưu Uyển:" Ngạch nương ở ngay ngoài này, con đừng sợ, phải nghe lời ma ma đấy. "
Vưu Uyển đang đau muốn chết, nghe được tiếng của ngạch nương, nước mắt liền rơi xuống.
Ma ma đỡ đẻ vội nói:" Cách cách đừng khóc, phải giữ sức để lát còn sinh sản, lúc này không thể khóc được. "
Vưu Uyển vươn tay gạt lệ:" Không sao, ta không khóc nữa. Ma ma nói xem còn phải đi lại thêm bao lâu? "
Nàng cũng đã làm ngạch nương rồi, phải kiên cường, lau hết nước mắt đi.
Tới trưa, mặt trời treo cao, ánh nắng xuyên thấu qua những tầng mây, phủ những tia sáng mờ lên khắp mặt đất.
Trong phòng sinh vang lên tiếng khóc nỉ non.
Nghiêm ma ma và Tô Bồi Thịnh đều canh giữ trước cửa, nghe được thanh âm thì lập tức xông lên.
Ma ma đỡ đẻ ôm một đứa bé được bọc kỹ trong tã lót đứng bên trong ngưỡng cửa, cười nói với hai người:" Đại hỉ đại hỉ, là một tiểu a ca mạnh khỏe, mẹ tròn con vuông. Cách cách hiện đã thϊếp đi rồi. "
Hỉ Tháp Tịch thị niệm ngay vài tiếng A Di Đà Phật. Ý mừng trên mặt Nghiêm ma ma càng thêm rõ ràng.
Tô Bồi Thịnh nghe vậy, tay chân luống cuống xông ra ngoài, miệng hô lớn:" Chuẩn bị ngựa! Chuẩn bị ngựa cho ta! "
Đồ đệ Tiểu Toàn Tử đằng sau thấy sư phụ mình kích động như vậy, vội xun xoe nói:" Sư phụ, trời lạnh thế này mà ngài còn phải đích thân đi báo tin cho chủ tử gia ạ? Chi bằng để đồ đệ đi thay ngài, tránh cho ngài gặp chuyện gì trên đường! "
Tô Bồi Thịnh không quay lại mà trực tát một cái lên đầu Tiểu Toàn Tử:" Giỏi lắm, dám đoạt công lao với sư phụ ngươi à? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! "
Lần này Vưu cách cách bình an sinh hạ lục a ca, đối với tứ gia mà nói chính là tin đại hỷ. Tô Bồi Thịnh ông hôm nay cho dù có ngã từ trên ngựa xuống, có bò cũng phải bò tới trước mặt tứ gia, đích thân báo lại chuyện này. Ai cũng đừng mơ đoạt công đầu của ông!
*
Đêm Trừ Tịch, cung yến mãi tới giờ Dậu mới kết thúc.
Lúc tứ gia đi ra thì trời đã đen kịt, vừa nhác thấy bên tường cung có bóng người quen thuộc thì người nọ đã cầm đèn l*иg đi tới.
" Nô tài chúc mừng chủ tử gia! "Tô Bồi Thịnh lớn giọng rống lên khiến lỗ tai tứ gia cũng thấy đau.
Bước chân của phúc tấn và Lý thị phía sau chợt dừng lại.
" Có chuyện vui gì? "Trong lòng tứ gia đã thoáng có suy đoán, âm thanh khô khốc, lòng bàn tay nhịn không được mà đổ mồ hôi.
Tô Bồi Thịnh cười rạng rỡ:" Chúc mừng chủ tử gia lại có thêm một vị a ca. Vưu cách cách và lục a ca mẹ tròn con vuông, hiện đang chờ gia ở thôn trang đấy ạ! "
Tứ gia ngây ngẩn một hồi lâu, phải để Tô Bồi Thịnh gọi thêm một tiếng hắn mới tỉnh hồn lại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là chuẩn bị ngựa phóng tới thôn trang. Phúc tấn thấy thế vội vàng ngăn lại:" Chủ tử gia, hiện đêm đã khuya, theo quy củ thì mai còn phải dậy sớm tiến cung, chi bằng đợi hai ngày nữa hãy tới thôn trang ạ! "
Tứ gia trực tiếp vung roi lên ngựa, chỉ để lại một câu:" Các nàng về phủ trước, ngày mai gia trực tiếp từ thôn trang tiến cung. "
Tô Bồi Thịnh thấy tứ gia rời đi, bản thân cũng vội vã kéo ngựa đuổi theo.
Thân ảnh một chủ một tớ khuất dần trong bóng đêm. Lý thị khẽ xì một tiếng:" Còn không phải là một a ca thôi à? Sao phải gấp gáp đến vậy? "
Lông mi phúc tấn ngưng lại, thần tình càng thêm băng lãnh.
*
Vưu Uyển tỉnh lại, chuyện đầu tiên nàng làm là sờ lên bụng mình.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ của tứ gia. Vưu Uyển quay đầu nhìn, thấy tứ gia đang bế đứa nhỏ ngồi bên giường nàng.
" Cho thϊếp ngắm con nào. "Vưu Uyển mở to mắt nhìn tứ gia.
Tứ gia nhẹ nhàng đặt bé con cạnh gối nàng. Vưu Uyển thăm dò nhìn sang. Thằng bé đang ngủ say, hai mắt nhắm chặt, bàn tay nhỏ nắm thành quả đấm.
" Con trắng ghê. "Vưu Uyển kinh ngạc nói.
Nàng từng nhìn thấy bộ dáng của đệ muội lúc mới ra đời, đều nhăn nhúm như con khỉ. Nhưng đứa bé này sinh ra đã trắng trẻo non mịn, cực kỳ giống viên bánh trôi mềm mại khả ái.
Vưu Uyển vươn tay chạm nhẹ, khiến cho bé con ưm a hai tiếng rồi lại ngủ say.
" Đây là lục a ca của chúng ta. "Tứ gia nhìn nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
" Lục a ca.. "Vưu Uyển suy nghĩ một chút rồi nói." Chi bằng chúng ta lấy cho con một nhũ danh? "
" Nhũ danh? "
" Đúng vậy, bằng không về sau bọn nhỏ gặp mặt, quý phủ nhà nào cũng có lục a ca, làm sao phân biệt được ai là lục a ca nhà chúng ta. Phải lấy một cái nhũ danh để phân biệt với người khác. "Vưu Uyển nghiêm túc nói.
" Tốt, "Tứ gia hỏi nàng," Nàng nghĩ xem nên lấy tên gì? "
Vưu Uyển nhìn đứa nhỏ, trong đầu nhất thời xẹt qua hình ảnh viên bánh trôi từng nhìn thấy. Nhưng nàng biết tứ gia chắc chắn sẽ không muốn để con trai mình lấy tên của một loại đồ ăn.
Trầm tư một lát, Vưu Uyển nói:" Cứ gọi Viên ca nhi đi. Chàng xem nó tròn vo, rất hợp với cái tên này. Hơn nữa chữ Viên mang ngụ ý tốt lành, hy vọng lục a ca của chúng ta từ nay về sau cả đời bình an trôi chảy, hạnh phúc viên mãn. Ngài cảm thấy nhũ danh này thế nào? "
".. Viên ca nhi? "Tứ gia trầm ngâm," Chữ này tuy tốt nhưng chung quy vẫn có chút tục. Gia giúp nàng đổi thành một chữ khác. "
Vưu Uyển không vui vì tứ gia chê nàng tục khí, bèn buồn bực nói:" Vậy gia tới mà chọn! Ngài cao nhã, ngài nói xem nên dùng chữ nào đây? "
Khóe miệng tứ gia hơi cong lên:" Đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta, lại sinh ra vào đêm Trừ Tịch, là khởi đầu của một năm mới. Chi bằng lấy chữ đồng âm không đồng nghĩa, Nguyên Hanh Lợi Trinh*, gọi con là Nguyên ca nhi, thế nào? "
Vưu Uyển ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì vội nói:" Không được, không được, chữ này lục a ca không kham nổi, không thể.. "
Tứ gia khoát tay:" Chỉ là một nhũ danh mà thôi. Chúng ta lén gọi, không ngại. Cứ quyết định như vậy đi."
Chữ này quả thực có chút nặng, tứ gia cũng minh bạch lo lắng của Vưu Uyển, nhưng hắn cảm thấy đây cùng lắm cũng chỉ là một cái nhũ danh. Lục a ca của bọn họ, đã định sẵn là sẽ gánh nổi cái tên này.
* Mệnh đề mở đầu của quẻ Càn trong Kinh Dịch, ngụ ý:
- Nguyên là sự khởi đầu của vạn vật sinh thành)
- Hanh là sự thông đạt của vạn vật sinh thành)
- Lợi là sự thỏa mãn của vạn vật sinh thành)
- Trinh là sự phát triển của vạn vật sinh thành)