Vĩnh Hòa Cung.
Tiền điện, Đức phi ngồi ngay ngắn trên bảo tọa gỗ hoa lê. Trên tấm thảm thêu trải giữa điện là bồn đồng đựng băng với đế sơn mài ngũ sắc đang tỏa ra từng đợt khí lạnh nhè nhẹ, khiến cho trong điện mát mẻ hơn nhiều so với bên ngoài.
Tứ gia bước qua cửa, bỗng chốc cảm thấy khí nóng trên người tản đi đôi chút, cởi bỏ mũ quan, cái trán đã rịn ra một lớp mồ hôi.
Bãi triều xong, hắn vừa ra khỏi cửa Càn Thanh Cung đã đυ.ng phải Thái tử đang quỳ gối dưới ánh nắng chói chang hòng cầu tình cho Sách Ngạch Đồ. Hắn khuyên can gần nửa canh giờ, Thái tử còn chưa đứng dậy, bản thân hắn đã bị liên lụy phơi dưới nắng đến mồ hôi đầm đìa.
Tứ gia thu liễm tâm thần, bước nhanh về phía trước, có nề có nếp mà thỉnh an Đức phi, được Đức phi miễn lễ mới ngồi vào trên chiếc ghế đầu tiên bên dưới.
Tứ gia theo lệ cũ hỏi thăm thân thể ngạch nương, mấy ngày nay ăn uống có ngon miệng không, vào mùa hạ có bị chán ăn không.
Sắc mặt Đức phi buồn bực, dường như đang không vui.
Liễu ma ma bên cạnh thấu hiểu tâm tư bà nhất, lập tức thay Đức phi đáp lời: "Nương nương mấy hôm nay không có khẩu vị, nô tỳ đã nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không thể khiến nương nương vui lên. Từ sau khi Hoằng Huy a ca đi, nương nương vẫn chưa gượng dậy được!"
Nhắc tới Hoằng Huy, tâm tình tứ gia cũng không mấy dễ chịu. Đứa con nuôi tới tám tuổi, mắt thấy đã sắp trưởng thành, vậy mà lại bị một trận phong hàn cướp đi tính mạng.
Nhưng tâm tình hắn vốn luôn nội liễm, chỉ nói: "Hoằng Huy đi đã bốn tháng rồi, ngạch nương thương tiếc Hoằng Huy nhưng cũng cần chú ý sức khỏe."
Đức phi nhíu mày, trên mặt mang theo chút rầu rĩ: "Hoằng Huy đi rồi, con nối dòng của con lại càng thêm đơn bạc. Hoàng thượng đã mấy lần nhắc tới với bổn cung."
Tứ gia hạ mắt không nói năng gì.
"Tú nữ qua tổng tuyển cử lần trước còn nhiều, ngạch nương chọn cho con hai người tuổi tác vừa đủ lại an tĩnh hiểu chuyện, hôm nay hãy mang theo về phủ." Đức phi nói.
Tứ gia không quá nguyện ý, mở miệng đáp: "Hoằng Huy mới đi không lâu, lúc này lại đưa người vào phủ, e là phúc tấn.."
Từ trước tới nay hắn vẫn luôn cho phúc tấn đủ thể diện, ngay thời điểm này cũng không muốn để nàng phải khó chịu.
"Con không cần lo lắng, việc này cũng là lần trước tới thỉnh an, nàng đặc biệt xin với ta, người nàng cũng đã xem qua rồi."
Tứ gia khẽ nhíu mày, chưa thương lượng cùng hắn đã trực tiếp xin người với ngạch nương, phúc tấn muốn làm cái gì đây?
Đức phi bàn giao xong chuyện Ô Lạt Na Lạp thị nhờ cậy, bèn tiếp tục nói về những tính toán gần đây của mình.
Nàng kêu tứ gia uống trà ăn bánh trước: "Xem mặt con đỏ bừng thế kia, hẳn là nóng lắm, mau dùng chút trà và điểm tâm. Giờ là lúc ánh mặt trời độc nhất, ra vào nhớ phải để thái giám che dù cho, chớ có để cảm nắng."
Tứ gia bưng lên một chén trà, chỉ còn hơi âm ấm, rất vừa vặn để nhập khẩu.
Cạnh đó là ba đĩa điểm tâm nhỏ. Hấp dẫn ánh mắt tứ gia đầu tiên chính là chén sữa đông xanh ngắt màu trà kia, nhìn qua đã thấy thanh nhiệt giải độc.
Bưng lên nếm thử, độ ngọt chỉ ba phần, vừa ăn vào liền thấy trơn mềm ngon miệng, còn mang theo hương trà mê người. Một chén cỡ lòng bàn tay, xúc ba thìa là đã hết.
"Không tồi." Tứ gia hiếm khi tán thưởng một câu.
Trước đây khi tứ gia tới Vĩnh Hòa Cung, rất ít khi ăn gì. Đức phi quan sát mấy lần liền phát hiện ra hắn không thích đồ ngọt. Sau này có đổi thành trà bánh thanh đạm nhưng tứ gia vẫn chẳng hề đoái hoài.
Lăn lộn mấy lần như vậy, Đức phi cũng lười phỏng đoán sở thích của hắn, hôm nay có chuyện muốn nhờ nên mới nảy ý sai người tới Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm.
"Con thích là tốt rồi, không uổng công ngạch nương phí một phen tâm tư."
Tứ gia nói một câu ngạch nướng vất vả, đầu ngón tay hướng về đĩa bánh trà xanh trứng muối bên cạnh định cầm lên, lại nghe Đức phi cất lời: "Nghe nói dạo gần đây đại hạn, Hoàng thượng muốn phái con tới An Huy tuần tra sông ngòi, e là dọc đường đi khó tránh khỏi mệt nhọc."
Ngón tay tứ gia chững lại: "Hoàng a mã phân phó, nhi thần không dám dây dưa, rời kinh ban sai là dốc sức vì Hoàng a mã, vì bách tính Đại Thanh, sao có thể coi là mệt nhọc."
Đức phi nào có không hiểu ẩn ý trong những lời này, nói chuyện ban sai hoàn toàn do Hoàng thượng phân phó, ý là tứ bối lặc hắn cũng chỉ có thể nghe lệnh, không có quyền làm chủ.
Đức phi vờ như không nghe hiểu: "Thập tứ đệ của con cũng đã lớn rồi, đã làm a mã nhưng trên người còn chưa có chính sự đứng đắn. Lần này con đi An Huy, hay là cũng mang nó theo, coi như học hỏi kinh nghiệm, trở về là có thể được Hoàng thượng giao việc rồi."
Tứ gia nghe tới đây, trong lòng thầm nói câu quả nhiên.
Từ sau khi thập tứ đệ đại hôn, ngạch nương đã nhiều lần nhắc khéo trước mặt hắn, muốn giúp thập tứ đệ mau chóng tìm sai sự.
Nhưng sai sự này dễ tìm lắm chắc? Hoàng thượng chưa mở miệng, hắn sao dám dẫn thập tứ đệ tới lục bộ?
Mấy năm nay, thái độ của Hoàng thượng đối với đám a ca trưởng thành bọn hắn ngày càng cổ quái, đè ép không giao việc cho đám thập tứ đệ, chưa chắc là không có ý khác.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra trước mặt Đức phi, đành phải thoái thác: "Hành trình cực nhọc, tính tình thập tứ đệ khiêu thoát, e là không thể nhẫn nại."
Đức phi vừa nghe liền biết hắn đang kiếm cớ, sắc mặt bỗng chốc thay đổi: "Sao? Có người ca ca là con ở đây, còn sợ không quản được nó à? Con có thể mang theo thập tam, lẽ nào không thể mang theo thập tứ?"
Trong lời nói đã ẩn ẩn tức giận, nhưng tất nhiên, tứ gia sẽ không dễ dàng bị Đức phi đả động.
Thập tam đệ là do Hoàng a mã phái theo trợ giúp hắn. Thêm vào đó, thập tam đệ ổn trọng hơn thập tứ đệ nhiều, mấy năm nay làm việc cũng ngày càng ra dáng ra hình.
Tứ gia nói thế nào cũng không chịu mang theo thập tứ gia cùng đi An Huy.
Đức phi mấy lần mở lời đều bị hắn chặn lại, trong lòng tích tụ, cũng không muốn giữ người nữa.
Tứ gia làm tốt bổn phận con cái, vẫn dặn dò người bên cạnh Đức phi vài câu rồi mới xoay người rời khỏi Vĩnh Hòa Cung.
Đức phi nhìn theo bóng lưng nghiêm túc không thèm ngoảnh đầu của hắn, càng thêm giận dữ không chỗ phát tiết.
"Ngươi xem tính tình lão tứ kìa, thập tứ là đệ đệ ruột của nó, đề bạt một chút thì có làm sao? Chờ tới khi thập tứ có thể diện, chẳng phải nó cũng thêm phần vẻ vang à?" Đức phi tức tối.
Liễu ma ma không dám nhiều lời, chỉ đành cười nói: "Tứ gia đây là thương tiếc thập tứ gia, sợ thập tứ gia đi đường khổ cực. Bình thường tứ gia luôn quan tâm thập tứ gia nhất, việc học tập, luyện võ cũng tỉ mỉ hỏi han, những chuyện này nương nương đều biết mà."
Đức phi không phải là không biết cái tốt của lão tứ, chỉ là một khi chuyện liên quan tới tiểu thập tứ, nàng liền có chút nóng nảy.
Liễu ma ma ở bên khuyên giải hồi lâu, cơn giận của Đức phi mới dần dần tiêu tán.
"Chẳng phải hôm nay nương nương định ban cho tứ gia hai người vừa ý sao? Chờ năm sau có thêm tiểu hoàng tôn, tiểu cách cách, tứ gia sẽ biết nương nương thương nhớ ngài ấy, nhất định sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của nương nương."
Nghe được lời này, Đức phi không khỏi cười lạnh một tiếng.
Con nối dòng của lão tứ không thịnh vượng, đây vẫn luôn là tâm bệnh của bà. Lần này ban người vào phủ, Đức phi cũng đã chọn lựa kỹ càng, biết lão tứ thích thanh tịnh, không ham mê sắc dục bèn đặc biệt tìm hai vị tú nữ đoan trang thủ lễ. Một người trong đó còn xuất thân từ thế gia vọng tộc Nữu Hỗ Lộc thị.
Nhưng lần trước tứ phúc tấn tiến cung, đặc biệt tới cầu người, lẽ nào cũng là vì nghĩ cho con nối dòng của lão tứ?
Đức phi thoáng cân nhắc, liền biết được tâm tư của Ô Lạt Na Lạp thị.
Nhà lão tứ đây là muốn cho người mới vào phủ giúp nàng sinh hạ một đứa con trai, tới lúc đó ôm về dưới gối nuôi nấng, năm, sáu năm không được gặp mẹ đẻ, dĩ nhiên sẽ coi đích ngạch nương nàng là mẹ ruột mà hiếu thuận.
Cũng không nghĩ xem tính tình lão tứ là như thế nào. Nỗi khổ bản thân từng chịu, đời nào lại để con cái phải trải qua thêm một lần?
Chỉ sợ tính toán của Ô Lạt Na Lạp thị phải thành công cốc rồi.
Đức phi nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lão tứ đi An Huy hai tháng không ở, bản thân mình còn phải hỗ trợ trông coi hậu viện, đừng để xảy ra chuyện gì mới tốt.
Lại ngước mắt nhìn bát không trên bàn, bà chỉ tay: "Điểm tâm hôm nay Ngự Thiện Phòng dâng lên không tồi, ban thưởng. Lần sau lão tứ tới thì phái người gọi thêm mấy dạng này."
Liễu ma ma lập tức đáp ứng, trong lòng thở phào một hơi.