Đi được một đoạn ngắn nữa. Cậu ta bỗng dừng lại bên tán cây râm, đầu vẫn không ngoảnh lại, thẳng lưng nói:
- Muốn lêи đỉиɦ đồi không?
Mới 3 rưỡi chiều thôi mà trời đã hắt hiu ánh đỏ của chiều tà, màu đỏ còn hiện lên trên vầng trán và má của cô vì nóng.
Quả nhiên là vì nóng.
- Đỉnh đồi nào?
Tên này quả thực nhìn có vẻ ngốc nghếch mà lại rất khó đoán.
- Đỉnh đồi phía sau trường.
Không đợi cô trả lời, cậu ta đã vòng bàn đạp phóng đi thật nhanh, thật nhẹ nhàng, làn tóc khẽ lay trong gió, hương thơm thoang thoảng mùi nhài từ áo cậu ta phả ra đằng sau.
- Đến đó cũng được.
Bỗng chốc, cô cảm giác mình thực sự đã điên, điên trong cái luật lệ mà cô đã đặt ra ngay từ lúc bắt đầu tình bạn này.
Bỗng chốc cô nhớ lại cái mớ bòng bong mà cô vướng vào mấy ngày nay.
Cô nhớ lại cái khung cảnh thằng con trai vì uất tủi quá mà đánh đứa bạn thân biệt tích ngay ngày đầu khai giảng, đứa ngốc nghếch học giỏi vì thấy có lỗi mà mãi mãi không cất lời.
Tưởng chừng không có cách nào làm tan đi, cũng không có cách nào hóa giải.
Có lẽ cô mới là đứa không tỉnh táo nhất trong mối quan hệ hình tam giác quanh quẩn này. Nhưng, cô không có tư cách nào để say đắm.
Bánh xe vẫn cứ lăn đều đều, lòng cô lại như tơ vò rối rít, lại lần nữa đứng trước bờ vực của con tim và lý trí.
Ngọn đồi xanh đã ở ngay trước mắt, nhuốm 1 màu cam vàng của nắng đỏ. Nhìn thật huyền bí cũng thật đẹp đẽ.
- Đến nơi rồi.
Khánh Dương dừng lại rồi khẽ bước xuống xe, quay đầu lại mỉm cười nhìn cô.
- Giờ chúng ta leo lên sao?
Hai đứa đang đứng trước cái hàng rào song sắt èo uột cao chừng 2 mét, thê lương đến mức đã bị bẻ để mở ra một nửa,dường như để thuận đường đi vào, xung quanh còn có một đống đồ dùng gia dụng bị bỏ đi. Bên trong có lối mòn dẫn lên núi, hai bên cỏ cây um tùm xanh mát.
- Tôi với cậu có thể dắt xe lên, đồi này cũng không quá dốc, còn có đường mòn, lên cao có thể ngắm nhìn thành phố.
- Sao tự dưng muốn nhìn thành phố?
Cậu ta đáp lại bằng 1 nụ cười khó xử cùng sự im lặng, ánh mắt đen láy nhìn cô. Trong nụ cười, ánh mắt đó, dường như cô thấy ẩn ý một cảm xúc khó đoán nào đó còn hơn cả sự khó xử.
- Đi thôi.
Từ bao giờ cô đã quan tâm cảm xúc nhỏ nhặt của người khác đến vậy cơ chứ.
Từ bao giờ?
Rừng cây ở đây um tùm mà không có dấu hiệu cắt xén, hoàn toàn mọc tự nhiên nên có phần khó đi. Đường mòn thì khô ráo lại không quá dốc, nơi tản bộ yên bình như thế này còn tồn tại giữa nơi thành phố đô thị này sao?
Thật giống quê nhà của cô.
Cô mấy lần trượt chân ngã nổ đom đóm, lom khom ngồi dậy xoa xoa cái mông thì bị tên thiếu gia kia cười cho mấy cái.
Quái lạ, lẽ ra cô mới phải là người rành về đường đi quanh co khúc khuỷu như này hơn hắn. Ở quê ngày nào cô cũng đi, ngày nào cũng bắt gặp, ấy vậy mà có cái đường leo núi đầy cây này thôi cũng bị người ta chê cười. Cô đã trở nên xấu hổ thật rồi.
- Đi đường mới biết gian lao, núi cao rồi lại núi cao trập trùng.
Khánh Dương bỗng dưng lại ngâm thơ của Bác, cũng thật hợp với hoàn cảnh hiện tại.
- Toàn ổ gà ổ vịt, mô đất nhấp nhô, chân tôi sắp thành tổ ong rồi.... - Thanh Hân khóc thầm
- Hân, cẩn thận mô đất phía trước.
Chân cô không dừng lại kịp mà lại lao về phía mô đất, làm cả người cô sắp ngã trực diện rồi. Mắt cô nhắm chặt, chỉ tại ở cạnh hắn mà ác danh bá chủ vùng rừng thiêng nước độc ở quê của cô giờ tan biến đi đâu mất. Chỉ đành chấp nhận cái tính dở dở ương ương của bản thân.
Khánh Dương hốt hoảng quay lại, lấy một bàn tay đỡ lấy cánh tay cô.
- Ấy, cẩn thận chứ.
Bàn tay mát lạnh to lớn của Trần Khánh Dương đỡ lấy cánh tay của cô, có chút ướt của mồ hôi. Da chạm da, thịt chạm thịt. Trần Thanh Hân sắp không giữ được bình tĩnh, mặt nóng trở lại, râm ran phảng phất một tầng màu hồng nhẹ.
- Được...được rồi.
Hóa ra, khoảng cách giữa chúng ta đã từng gần đến thế. Không ngờ chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi mà lí trí lại dễ dàng bị hạ đo ván như thế.
Được suy nghĩ mập mờ ấy tràn về trong óc, Thanh Hân lại không thấy khó khăn gì về đường đi nữa.
Cả quãng đường chỉ nhìn theo bóng lưng Trần Khánh Dương.
Mơ hồ tự hỏi chính bản thân mình có phải một người quá dễ dãi hay không?
- Kéo màn liễu xanh này lên, là đến vách đá của đỉnh đồi rồi. - Thanh âm nhẹ nhàng của cậu ta vang lên, lại cắt đứt mối mơ hồ không dứt trong trí cô.
Cô khẽ vén đống liễu xanh rủ kia sang một bên. Lách người vào bên trong. Bên tai còn nghe thấy tiếng khúc khích cười như vẻ tự hào lắm của cậu ta.
Mở ra trước mắt cô là vùng cỏ xanh thẫm, rì rào từng lớp từng lớp như sóng cuộn trước gió. Xung quanh hoang vu vắng lặng, còn có diện tích bạt ngàn của nơi vách đá. Cẩn thận nhướn người lên nhìn là thấy được toàn bộ quang cảnh thành phố, còn nhìn thấy cả trường học của cô, khu kí túc xá sinh viên, sân vận động bóng chuyền...
Cô tiến lên phía trước rồi ngồi rạp xuống, duỗi thẳng hai chân, không những không thấy cỏ thô ráp mà lại thanh mát vô cùng. Hoàn toàn bị khuất phục trước vẻ đẹp thiên nhiên mê hồn.
- Chỗ này....!
Cô thảng thốt không nói lên lời, chỉ khẽ cất ra hai tiếng rồi cổ họng lại nuốt xuống một ngụm. Hai mắt của cô khẽ nhắm xuống, cảm nhận từng hơi gió thì thào bên tai, luồn sâu vào kẽ tóc cô thủ thỉ.
- Yên bình nhỉ?
- Sao cậu tìm được chỗ này?
Cô quay sang, thấy Khánh Dương cũng ngồi xuống bên mình, hai tay gác lên đầu gối.
- Tôi đã thấy rất cô đơn, nên thường chạy lên núi chơi mỗi lúc tôi buồn, vô tình đâm vào hàng liễu rủ này, tôi mới phát hiện ra.
- Vậy bây giờ cậu cũng buồn ư?
Cậu ta chỉ cười nhẹ, phì ra một tiếng rồi lại ngoái đầu đi nhìn về phía khác.
- Không, chỉ là muốn cho cậu thấy thôi.
Ngập ngừng một lúc, yết hầu cậu ta lại nuốt xuống một ngụm hơi lớn, rồi thở dài ngao
ngán:
- Người ta luôn coi tôi là kẻ lập dị, một kẻ không giống ai. Có người thích tôi điên cuồng, cũng có người ghét tôi đến xương tủy. Tôi chỉ muốn...trải nghiệm cuộc sống này với người tôi trân trọng, ăn những món ngon, được đi chơi cùng bạn bè. Nhưng có lẽ điều đó là quá khó, vì chẳng ai dám đến gần tôi, tôi cũng thật sự không thể hiểu.
Thanh vang âm trầm vụt tắt.