Tô Hạo từ chối hết tất cả các cám dỗ, đóng cửa nghiêm ngặt tự thủ.
Mãi đến khi... gặp được học bá khối khoa học tự nhiên ở trong nhà vệ sinh của trường.
Kia chính là học bá!
Toán học, vật lý đều vào được đến tận đội tuyển quốc gia! Hiện tại đã được nhận vào cả đại học Thanh Hoa rồi!
Tô Hạo tuy rằng không nói chuyện nhiều với cậu ta, nhưng vô cùng sùng bái người này!
Hơn nữa, khụ khụ!
Học bá có lẽ là do học nhiều quá chăng, vậy nên tóc cũng ít đến đáng thương. Khiến cho thanh niên suýt nữa đã bị hói như Tô Hạo cũng có cảm giác đồng cảm.
Mà hiện tại.
Học bá đang ở trước mặt cậu trong nhà vệ sinh, lén lút thì thầm với cậu: “Ba môn toán lý hóa, phụ đạo chuyên, sẽ dạy cho cậu hết, cam đoan chất lượng!”
Tô Hạo nghe vậy còn đang suy nghĩ, học bá bị làm sao vậy, đang quảng cáo dạy thêm sao?
Nhưng vừa nghe phần sau liền hiểu được luôn: “Phương thuốc kia của cậu, bán cho tôi thì thế nào?”
Hả... Tô Hạo mở to hai mắt, lâm vào khó xử.
Thành tích học tập quan trọng hay là... mạng quan trọng đây?
Lúc Tô Hạo còn đang rối rắm.
Cha Tô cùng với mẹ Tô bên này cũng đang rất náo nhiệt.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, biến hóa của cha Tô vô cùng đáng kinh ngạc.
Từ cái đầu trọc lóc đến khi tóc mọc đầy đầu cũng chỉ cần khoảng một tuần, không thể không nói, cách thức dưỡng tóc người nhà họ Tô không khác nhau là mấy, cha Tô cũng cạo hết sạch tóc trên đầu đi trước.
Cha Tô coi như là người dưỡng tóc tốt nhất trong số mấy anh em, lúc trước nuôi tóc hai bên dài ra, khó khăn lắm mới che được khe hở ở giữa.
Có được phương thuốc của con gái rồi, cha Tô lần nữa cảm thấy nhục nhã về mái tóc thưa thớt không đều của mình, liền dứt khoát cạo đi luôn, cũng là để dễ hấp thụ thuốc hơn!
Hàng xóm gần đó thi thoảng tới mua thuốc, hoặc đến cửa tán gẫu nọ kia, ban đầu còn không có cảm giác gì. Nhìn thấy cái đầu bóng loáng của cha Tô liền nghĩ lão Tô cuối cùng cũng buông bỏ rồi sao, không đấu tranh cho tóc mình nữa....?
Mãi đến vài ngày sau, tóc đều dài hơn rất nhiều.
Dì bán quần áo ở ngay cạnh chuẩn bị đi tìm mẹ Tô tán gẫu vài câu đột nhiên phát hiện: “Tóc của lão Tô dài ra rồi sao?”
Lại còn cất cao giọng mà hỏi.
Không khỏi dọa đến một vài người xung quanh, có thể thấy được bà ấy lúc đó kinh ngạc đến mức nào!
Đợi đến khi phản ứng được dì đó vừa nói gì.
Mấy hàng xóm xung quanh, khách hàng ở trong quán, cả đám người đều đi đến vây quanh đó, nhìn cha Tô như thể gấu trúc trong vườn bách thú vậy.
Chuyện này... thực sự quá đáng ngạc nhiên!
Lão Tô này bọn họ đều biết rất rõ, biết rõ trong nhà ông ấy bị bệnh hói di truyền!
Vài ngày không gặp mà tóc đã dài ra được như thế này rồi sao? Hói lâu năm như vậy chưa chữa khỏi được, đột nhiên đã mọc được nhiều tóc đến vậy?
Đầu cha Tô bắt đầu có tóc, nhìn trẻ ra so với lúc trước phải đến mười tuổi!
Phụ nữ còn đỡ hơn chút, cùng lắm cũng chỉ là ngạc nhiên mà thôi.
Mấy người đàn ông đồng niên với cha Tô lại lộ rõ ra ánh mắt ngưỡng mộ không che giấu được...thời này, đàn ông đến tầm buốn mươi tuổi mà không gặp vấn đề về tóc đều thực sự rất hiếm!
“Lão Tô, ông tìm được thuốc nào ở đâu vậy?”
Chú Tào - người gần như “cùng cảnh ngộ” với cha Tô, cùng trải qua thời gian đấu tranh vất vả cho đầu tóc đặt câu hỏi trước.
Mới hôm nào đầu con trọc lóc mà giờ tóc đã dài như vậy rồi?
Ánh mắt chú Tào nhìn cha Tô lúc này không khác nào như muốn nói: Anh dám phản bội tôi!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin