Nhưng nhớ lại mình mới vung nắm đấm, Cố Khanh có chút lúng túng. Hình như . . . cô đã lòi đuôi?
Cố Khanh lập tức thu về cánh tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vương Thanh Thanh biết cô có thể nhìn thấy cô ta liền đi theo, hôm qua còn muốn tổn thương cô, đúng là rắc rối lớn.
Cố Khanh muốn sống khỏe để điều tra rõ thân thế của bản thân, chuyện của Vương Thanh Thanh tốt nhất giao cho cảnh sát xử lý!
Nghĩ vậy, Cố Khanh càng chăm chú nhìn vào đối với màn hình máy vi tính, ra vẻ tập trung.
Về hành vi bịt tai trộm chuông của Cố Khanh, Vương Thanh Thanh cảm thấy dù mình là quỷ cũng thấy gai mắt.
"Ta không muốn hại ngươi. Ta chỉ muốn ngươi hỗ trợ, giúp ta nói cho cảnh sát rằng ta đã chết, không phải mất tích. Trên người của ta bị đá đè, chết trong hồ Tình Nhân. Là Cao Minh làm, sau khi hắn bóp xỉu ta thì cột đá vào người ta, ném ta xuống hồ.”
Nói đến Cao Minh khiến Vương Thanh Thanh nhớ lại cái chết của mình, âm khí càng dày đặc, mặt càng sưng lên đáng sợ. Trên người Vương Thanh Thanh không ngừng chảy nước, giọt nước từ trên tóc rơi xuống.
Hiện giờ tâm trạng của Cố Khanh rất tốt, nhìn Vương Thanh Thanh giống như đang xem bộ phim kinh dị phiên bản thực. Nghe nói là Cao Minh gϊếŧ cô ta, tuy trước đó Cố Khanh đã suy đoán nhưng vẫn cảm thấy lòng lạnh lẽo.
Cao Minh nổi tiếng là nam khôi ấm áp của khoa Quản trị Kinh doanh, không ngờ tên này sẽ gϊếŧ người, sau khi gϊếŧ người còn làm bộ dạng ngây thơ không biết gì, qua mắt Hướng Vi và cảnh sát.
Khi thấy giọt nước từ sợi tóc của Vương Thanh Thanh nhỏ vào ly nước của mình thì Cố Khanh không có tâm tư suy nghĩ nhiều.
Mợ nó!
Năm xưa cô dùng cái ly này từ năm nhất tới năm tư, giờ bị chất lỏng lạ nhỏ vào thì sao cô tiếp tục uống được!
Cố Khanh đẩy ly nước ra xa hơn, quyết định chốc nữa sẽ ném nó vào sọt rác.
Vương Thanh Thanh chọt ngón tay vào nhau: “Cái đó . . . xin lỗi nhé, ta không cố ý . . .”
Bởi vì là ma da nên Vương Thanh Thanh không thể khống chế nước chảy ra từ người mình, thật ra chúng nó là do âm khí và oán khí hóa thành.
Cố Khanh không nói lời nào, tuy hiện tại trông như Vương Thanh Thanh có lý trí, nhưng cô không muốn dính dáng vào.
Thấy Cố Khanh vẫn mặt không cảm xúc, hiển nhiên không muốn giúp đỡ, Vương Thanh Thanh thở dài một hơi, dường như cảm giác có sức kéo, cô ta cùng với tiếng nước tí tách xa dần.
Vương Thanh Thanh không thể rời đi quá lâu, Cao Minh gϊếŧ cô ta, nên cô ta phải luôn theo anh ta, cho đến khi . . . gϊếŧ Cao Minh hoặc là loại bỏ oán khí.
. . .
Sau khi Vương Thanh Thanh rời đi, Cố Khanh thẫn thờ nhìn màn hình máy vi tính thật lâu, mãi không nhúc nhích.
Cuối cùng Cố Khanh bất đắc dĩ, dùng một tờ giấy bình thường, dùng tay trái viết xuống nội dung đêm Vương Thanh Thanh mất tích dường như nhìn thấy có người ném cái gì vào hồ Tình Nhân.
Đợi tới lúc cô đi khoa tiếng Anh học ké, thừa dịp không có người nhìn thấy thì lén nhét vào túi áo của Hướng Vi.
Nếu Hướng Vi đã báo cảnh sát, vậy khi nhìn thấy manh mối này chắc sẽ tiếp tục tìm?
Lúc ấy Cố Khanh nghĩ như thế.
Sự tình cũng quả nhiên đúng như dự liệu của Cố Khanh.
Hướng Vi nhận được tờ giấy như vậy, dù ôm nghi ngờ với người viết tờ giấy, nhưng bởi vì Vương Thanh Thanh đã mất tích vài ngày mà không có manh mối gì, cô ta ôm ý tưởng lỡ như là thật sự cẩn thận đi tra xét.