Cuối cùng Hướng Vi không nói gì, giữ vẻ mặt lạnh lùng kiêu kỳ lướt qua bọn họ.
Lúc Cố Khanh nhìn Hướng Vi thì phát hiện khí vận quanh người cô ta hơi giống Trần Nhất Khả, đều là trong màu trắng lẫn chút sắc tím. Khác nhau là, giữa hai chân mày của Hướng Vi mang theo chút màu đen, khiến Cố Khanh có cảm giác rất tệ.
Cho nên màu đen là đại biểu chuyện gì không tốt sắp phát sinh sao?
Cố Khanh nhớ lại kiếp trước, tuy phần lớn thời gian cô lo học và đi làm kiếm tiền, không nghe nói Hướng Vi gặp chuyện gì, hơn nữa mãi đến khi tốt nghiệp đều không có người phát hiện giữa Hướng Vi và Cao Minh có mối liên hệ.
Nhìn kỹ thì trên cổ Hướng Vi dường như đeo thứ gì tỏa ra ánh sáng vàng mỏng manh dần xóa đi khói đen giữa hai chân mày cô ta, Cố Khanh mới yên lòng.
. . .
Bốn người về phòng ngủ, Hách Viện Viện nghẹn một bụng mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật sự không ngờ Hướng Vi và Cao Minh yêu nhau, xem ra tài hóng chuyện của tôi còn cần tăng cấp bậc, trước đó không nghe được chút xíu tin tức nào.”
Vẻ mặt Hách Viện Viện thâm trầm, dường như cảm thấy phải khẩn cấp tăng level hóng chuyện.
Trần Nhất Khả cười nói: “Cậu đấy, nếu dời chút ít hứng thú hóng chuyện vào việc học thì sẽ không mỗi lần cuối kỳ đều la làng như sắp chết.”
Nói đến điều này thì Hách Viện Viện cũng ức chế lắm, trong ngày thường mọi người luôn bên nhau, nhưng vì sao mỗi khi thi cuối cùng Thẩm Thần đều ở top3, Cố Khanh và Trần Nhất Khả tuy không bằng cô ấy nhưng cũng vào top10. Có một mình Hách Viện Viện là lần nào cũng được điểm suýt soát.
Nhưng bảo Hách Viện Viện từ bỏ sự nghiệp hóng chuyện, lo tập trung học thì . . .
Tưởng tượng tình huống đó, cô ấy lắc mạnh đầu, thôi thì tiếp tục học dốt, muôn đời sáu mươi điểm vậy.
“Chúng ta tiếp tục tâm sự về Cao Minh và Hướng Vi đi. Mấy cậu nói xem hai người đó thật sự là cặp đôi hay gì?” Hách Viện Viện ném chuyện học dốt ra sau đầu, tiếp tục hào hứng thảo luận chuyện người khác.
Trần Nhất Khả bâng quơ nói: “Chắc là thế, đã hẹn nhau đến hồ Tình Nhân còn gì. Nhưng lúc nãy thoạt nhìn hai người đang cãi nhau thì phải.”
“Tôi thì cảm thấy không phải." Thẩm Thần phát biểu ý kiến khác: “Thoạt nhìn Hướng Vi không giống như đang yêu, ngược lại trông như Cao Minh tương tư đơn phương."
Hách Viện Viện cãi lại: “Không giống chỗ nào? Nếu họ không phải người yêu thì tại sao lôi kéo nhau bên hồ Tình Nhân?”
Về chuyện này thì Thẩm Thần không tìm được giải thích hợp lý, nói thẳng: “Tóm lại trong mắt tôi thì bọn họ không phải người yêu.”
Ý kiến không thống nhất, ba người cùng nhìn về phía Cố Khanh vẫn chưa phát biểu ý kiến: “Cố Khanh, cậu thấy sao?"
"A? À.”
Cố Khanh tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ.
Đúng rồi! Lúc nãy nhìn Hướng Vi thì dường như không thấy có khí vận màu hồng quanh người cô ta, điều này đại biểu cô ta không yêu đương.
Kết hợp một chút ký ức về Hướng Vi trong kiếp trước, Cố Khanh nói: "Tôi cũng cảm thấy bọn họ không giống người yêu, phỏng chừng tranh chấp vì chuyện gì đó thôi.”
Trong phòng ngủ huề nhau với tỷ số hai đều. Hách Viện Viện kiên trì giữa Hướng Vi và Cao Minh có drama, cô ấy tỏ vẻ nhất định sẽ tìm ra chứng minh hai người này là người yêu.
Thề với danh hiệu chuyên nghiệp hóng chuyện của cô ấy!
Suốt mấy ngày trời tâm trạng của Hách Viện Viện luôn trong trạng thái phấn khởi, chạy vào mỗi phòng ngủ, làm bộ vô tình hỏi thăm về chuyện tình cảm của hoa khôi khoa tiếng Anh Hướng Vi.
Tiếc rằng chuyên gia hóng chuyện Hách Viện Viện không thể tìm ra manh mối.