13
Tôi ngơ ngác đưa hộp cơm cho anh.
Sau khi lấy cơm, Giang Dục liền nhấc chân bước vào trong.
Đến một cái nhìn cũng không cho tôi.
“Mọi người ăn cơm trước đi, cơm nước xong thì làm tiếp.”
Giang Dục đã có lời, mọi người liền bỏ tai nghe xuống, sôi nổi mở hộp cơm ra ăn.
Tôi cũng đã điều chỉnh lại tâm lý, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, trong phòng làm việc vang lên một tiếng cảm thán.
“Mẹ kiếp! Bàng Thụy, có phải đãi ngộ của cậu tốt quá rồi không?” Cường Tử bước đến gần anh trai tôi, trong mắt đầy hâm mộ.
Những người khác cũng ngó qua, ồn ào tán thưởng.
“Xịn, quá xịn!”
Vì tò mò, tôi nghển cổ lên nhìn.
Liền thấy trong hộp của anh tôi có món trứng chiên tình yêu, bên cạnh trứng chiên còn có ba chữ “em yêu anh” được xếp bằng rong biển.
Không cần nghĩ cũng biết là chị dâu tôi làm.
Chị ấy là thế đấy, ngoài miệng thì chán ghét anh tôi đủ kiểu, nhưng thực chất lại yêu anh ấy muốn chết.
“Bàng Thụy, ai làm cái này cho cậu vậy?”
“Còn ai khác ngoài bạn gái của tôi?” Anh tôi trả lời theo bản năng.
Câu trả lời này nằm trong dự kiến của mọi người.
Nhưng tôi và anh tôi đều đã quên, bây giờ ở trong mắt người khác, tôi mới là bạn gái của anh ấy.
Cường Tử tinh nghịch nhìn tôi: “Niệm Niệm, em cũng quá thiên vị rồi. Nếu em đã bày tỏ tình cảm công khai rồi, tại sao hai người không âu yếm trước mặt mọi người?”
Nói rồi, Cường Tử đẩy tôi đến bên cạnh anh tôi.
Ngoại trừ Giang Dục, người trong studio đều bắt đầu ồn ào la ó: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi….”
Tôi và anh tôi nhìn nhau.
Cái này, cái này, cái này…
Chúng tôi là anh em ruột, không thể hôn là một chuyện.
Chuyện khác là, anh tôi xấu như vậy, ngoài chị dâu ra thì ai thèm thích. Cho dù là hôn má, tôi cũng không hạ miệng nổi!
Trong mắt anh tôi cũng đầy ghét bỏ.
Rõ ràng anh ấy cũng nghĩ như vậy.
Thấy tôi và anh tôi mãi không nhúc nhích, nhóm Cường Tử nghĩ là chúng tôi ngại ngùng, quyết định giúp chúng tôi một phen.
Tôi và anh tôi bị ấn đầu vào nhau, khoảng cách càng ngày càng gần.
Anh ấy không thể nhịn được nữa, lên tiếng nói: “Món trứng chiên tình yêu kia không phải là bạn gái này của tôi làm.”
14
Chỉ một câu đơn giản làm miệng Cường Tử lại lần nữa phát ra tinh hoa dân tộc.
“Mẹ kiếp! Ý của cậu là cậu còn có bạn gái khác?”
Fishfromnowhere.wordpress.com
Quá sốc, anh ấy buông tay đang đè đầu tôi và anh tôi ra.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi thảm họa này.
Anh trai tội nghiệp của tôi đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người muốn nói mà không nói được.
Để khỏi lộ bí mật, tôi chỉ có thể sờ sợi dây chuyện chị dâu tôi tặng trên cổ để nhắc nhở anh tôi, nếu anh ấy dám bán đứng tôi, tôi sẽ để một người đàn ông khác bắt cóc chị dâu ngay.
Quả nhiên là anh trai của tôi, anh ấy có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong mỗi hành động của tôi.
Trên mặt anh tôi có thêm sự quyết tâm.
Anh cắn răng nói: “Phải, tôi có hai bạn gái. Niệm Niệm chỉ là một trong số đó, còn có một người ở nhà.”
“Nghĩa là ba người các người ở cùng nhau?”
Anh tôi: “…Ừm.”
Sau khi có câu trả lời khẳng định, bầu không khí trong studio cứng lại.
Sau khi lấy lại tinh thần, Cường Tử là người đầu tiên nổi giận!
“Bàng Thụy, tao coi mày là người anh em tốt nhất, sao mày có thể làm như vậy?” Cường Tử đấm vào mặt anh trai tôi.
Thấy những người khác cũng định đánh anh tôi để bênh vực cho tôi, tôi vội vàng dang hai tay ra chắn trước mặt anh ấy: “Đừng, đừng làm thế!”
Cường Tử nổi giận đùng đùng: “Niệm Niệm, tên đó đểu giả như vậy mà em còn muốn bảo vệ hắn?”
Cường Tử tỏ vẻ không thể tin nổi giống như khi Giang Dục mới phát hiện anh tôi bắt cá hai tay.
Tôi biết Cường Tử tốt với tôi, tôi không nên lừa anh ấy.
Nhưng từ khóe mắt, tôi chú ý đến Giang Dục đang lạnh lùng xem kịch vui, vì vậy đành cắn răng nói: “Không phải anh ấy đểu, tất cả đều là em tự nguyện.”
“Niệm Niệm, anh vốn tưởng em là một cô gái tốt, vậy mà… Em làm anh quá thất vọng!”
Cường Tử và những người khác trở lại bàn làm việc của họ.
Thấy anh tôi bình an vô sự, lần này tôi không dám nán lại thêm chút nào, chạy vội ra ngoài.
Mới vừa ngồi lên chiếc xe máy điện màu hồng của mình, đã thấy Giang Dục cũng theo tôi ra ngoài.
“Tô Niệm Niệm, nhiều người nói cô sai như vậy, cô vẫn muốn kiên trì sao?”
Tôi biết Giang Dục đang nói về việc tôi và anh trai “yêu đương”, nhưng tôi không nhịn được nghĩ về ba năm trước.
Khi đó, không ai trong số những người bạn chung của tôi và Giang Dục hiểu nổi vì sao tôi muốn chia tay với Giang Dục, nhưng…
“Tôi không có sự lựa chọn, Giang Dục.”
“Tại sao không có sự lựa chọn? Tôi không phải sự lựa chọn của cô sao?”
Lời nói đầy khí phách đập vào tai.
Bức tường cao trong lòng tôi đang sụp đổ.
“Giang Dục, nếu tôi chia tay với Bàng Thụy, chúng ta…”
15
Còn chưa nói xong, Giang Dục đã lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng yêu nhau, cho dù là bạn bè, tôi cũng không muốn cô rơi vào hoàn cảnh này.”
Anh lại lấy thẻ ngân hàng ra, nhét vào tay tôi.
“Cô giữ tấm thẻ này đi, nếu cô quyết định rời khỏi Bàng Thụy thì có thể tùy ý sử dụng tiền trong đó.”
Vừa dứt lời, anh đã xoay người vào biệt thự.
Tiếng bước chân vừa lớn vừa vội vã, để lộ ra đôi chút kinh hoảng.
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, không khỏi nở một nụ cười khổ.
Là tôi mất trí.
Vừa nãy suýt chút nữa tôi đã hỏi liệu chúng ta có thể làm lành không.
Người kiêu ngạo như Giang Dục, sao có thể tha thứ cho cô gái “chê nghèo mê giàu” như tôi.
Tất cả những phản ứng kích động của anh khi đối mặt với tôi bây giờ chẳng qua là vì thương hại.
Chỉ là thương hại… vậy thôi.
Khi tôi về đến nhà, chị dâu Lâm Miểu đang nghỉ trưa.
Tôi ngồi cạnh giường, chờ chị ấy thức dậy.
Lâm Miểu vừa mở mắt ra đã nhìn thấy tôi thì giật mình: “Niệm Niệm, cô định hù chết chị để được thừa kế tài sản à?”
Ừm, hử?
“Nghe… nghe cũng được đấy.”
“Mẹ kiếp, bà đây không để cô được lợi đâu!” Lâm Miểu tức giận trừng mắt nhìn tôi.
Tôi và Lâm Miểu chơi thân từ nhỏ đến lớn. Hồi xưa ba mẹ tôi ly hôn, tôi ở cùng mẹ, anh tôi ở cùng ba.
Mãi đến khi lớn lên tôi mới gặp lại anh mình, Lâm Miểu đã yêu anh tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Với sự trợ giúp của tôi, hai người họ đến với nhau một cách ngọt ngào.
“Nói đi, cô lại làm chuyện gì chột dạ rồi?” Lâm Miểu khoanh tay trước ngực, hếch cằm hỏi.
16
Tôi sờ mũi: “Tại em mà Bàng Thụy bị đánh.”
“Tô Niệm Niệm, cô lại bắt nạt người đàn ông của tôi!”
Lâm Miểu làm động tác muốn bóp cổ tôi, tôi trốn, chị ấy đuổi, tôi lại trốn….
Sau khi vui đùa ầm ĩ một lúc, chúng tôi mới yên tĩnh ngồi trên sô pha.
Vừa uống nước, tôi vừa kể cho Lâm Miểu nghe chuyện hai ngày qua.
Bao gồm cả chuyện tôi mất trí, xém chút nói muốn làm lành với Giang Dục, cùng với thái độ lảng tránh của Giang Dục.
Sau khi nghe xong, trên mặt chị ấy không đùa cợt nữa mà chỉ thấy xót xa cho tôi
Anh tôi không biết chuyện yêu đương của tôi và Giang Dục lúc trước nhưng Lâm Miểu biết.
Chị ấy đã chứng kiến từ khi tôi và Giang Dục bắt đầu yêu nhau đến khi chúng tôi chia tay.
“Niệm Niệm, rõ ràng em còn thích Giang Dục, sao không thử một lần?”
Tôi phủ nhận theo bản năng: “Em thích anh ấy chỗ nào, chẳng qua thấy anh ấy cứ dây dưa không dứt nên em mới cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ấy thôi.”
Lâm Miểu thở dài: “Em lừa được người khác nhưng không lừa được chị. Nếu em không thích cậu ta, tại sao ba năm qua có nhiều người theo đuổi em như vậy, em cũng không động lòng? Tại sao em vẫn còn bỏ hình của Giang Dục trong túi?”
Tôi không trả lời được những câu hỏi của Lâm Miểu.
Ban đầu tôi giữ một bức ảnh của Giang Dục, không phải ảnh khỏa thân.
Mà là ảnh tôi chụp cùng anh ấy.
Bức ảnh chụp chung duy nhất.
Bây giờ bức ảnh đó không còn nữa, nó bị tôi nuốt chửng, biến thành… Bị nước cuốn trôi đi rồi.
Tôi cũng không che giấu cảm xúc thật của mình nữa, dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài một hơi: “Thích thì như thế nào? Anh ấy cũng không thích em.”
“Em không thử thì làm sao biết cậu ta có thích em hay không?”
“Em… Không dám thử.” Tôi cười khổ: “Mối quan hệ đã từng đổ vỡ, làm hòa là có thể tiếp tục duy trì sao?”