Giao Phó Cho Anh

Chương 3: Cứu Mạng

Bùi Khinh chạy ra từ cửa phụ của Dưỡng Tâm điện.

Dưỡng Tâm điện có một đội cấm quân của Mạnh Sâm ở đây, Tiêu Kính còn có đường sống. Nhưng trong cung Hàn Ninh , chỉ có hai người Chức Lam và Tiêu Nhi. Trong lòng bối rối, Bùi Khinh bất ổn suýt nữa té ngã, nhưng nàng không chỉ không chạy chậm lại, ngược lại vứt bỏ hết dáng vẻ tao nhã thường thấy, chạy thật nhanh dọc theo con đường nhỏ.

Gió lạnh và tuyết thổi trên mặt và cổ nàng, cách cung điện một bức tường, tiếng chém gϊếŧ khiến người ta run rẩy cực độ.

Khi nàng chạy về cung Hàn Ninh, Chức Lam đang gắt gao che chắn cho Tiêu Triết An, mà Tiêu Triết An chưa đầy năm tuổi, trong tay cầm một thanh kiếm làm bằng gỗ. Đó là thanh kiếm mà thường ngày thằng bé dùng để luyện võ. Ước chừng là kế thừa khí chất của tỷ tỷ cùng tỷ phu, Tiêu Triết An so với những đứa trẻ bình thường sớm đã học hỏi rất nhanh.

Nếu mẫu thân chưa chết, nếu phụ thân không có bệnh, dựa vào hai người bọn họ hết lòng dạy dỗ, Tiêu Triết An nhất định sẽ là một hoàng đế tốt.

Bùi Khinh vô số lần nghĩ như vậy, nhưng nàng cũng biết, thực tại thật xa vời, không phải là Hoàng thái tử hay Hoàng đế, điều nàng quan tâm bây giờ là làm sao có thể cứu được đứa nhỏ này một mạng.

"Mẫu thân!" Trong cung chưa đốt đèn, có chút tối tăm, nhưng Tiêu Triết An vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra dáng vẻ chạy trốn chật vật của nàng.

Thằng bé tránh tay Chức Lam chạy tới nhào vào trong ngực Bùi Khinh: "Mẫu thân đừng sợ, nhi tử sẽ bảo vệ mẫu thân!”

Hốc mắt nàng bị gió lạnh thổi khô, lại một lần nữa ướt đẫm.

“Nương nương, nhân lúc quân địch chưa đuổi tới, chúng ta phải nhanh chóng chạy trốn!” Chức Lam ngữ khí lo lắng.

Bùi Khinh gật gật đầu, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe "Keng" một tiếng, một mũi tên sắc bén từ ngoài điện bắn vào, cơ hồ sượt qua tóc Bùi Khinh, đâm thẳng xuống mặt đất.

Chức Lam sợ tới mức kêu lên kinh hãi một tiếng, mà sau một khắc, binh mã ngoài cung chen chúc xông vào, bao vây ba người.

Bên ngoài điện truyền đến tiếng cười to: "Thằng bé kia quả nhiên ở đây! Đao kiếm này không có mắt, nếu ai đả thương tiểu Thái tử, chắc chắn sẽ bị xử phạt!”

Bùi Khinh gắt gao ôm Tiêu Triết An bảo vệ vào lòng, tay kia kéo lấy Chức Lam ra phía sau, chắn mình lên phía trước.

Sải bước chân dài vào chính điện cung Hàn Ninh là thân tín của hoàng đế - Tiêu Dụ, hoàng thất Tiêu thị. Lưỡi kiếm của hắn ta còn nhỏ máu, ánh mắt không kiêng nể gì từ trên người Tiêu Triết An, chậm rãi dò xét Bùi Khinh từ dưới lên trên.

Đại Bùi Tiểu Bùi trước sau hai nhiệm kỳ hoàng hậu, đều xuất thân không tốt, vì sao có thể làm hoàng hậu? Còn không phải là gương mặt khiến nam nhân thấy đều sinh ác ý, còn có dáng người lả lướt giấu trong trang phục hoàng hậu.

Ánh nhìn trần trụi khinh thường của hắn ta khiến Bùi Khinh lạnh người, lúc này Chức Lam từ phía sau nàng vọt ra, gắt gao chắn trước mặt nàng: "Các người thật to gan! Đây là Hoàng hậu nương nương do Bệ hạ đích thân sắc phong, là quốc mẫu! Nếu các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, nhất định sẽ tru di tam tộc không được chết tử tế!.”

Tiêu Triết An sững sờ ngửa đầu nhìn, Chức Lam tỷ tỷ ngày thường hay nhẹ nhàng dỗ dành mình, vậy mà lại lớn tiếng nghiêm nghị thét lên như thế.

Nhưng bọn chúng đường đường là quân binh không phải trẻ con, sao có thể dễ dàng bị một cung nữ quát tháo, tên đàn ông cầm đầu rút ra thanh kiếm còn dính máu, sau đó mạnh mẽ giơ lên: "Chỉ là tiện tỳ cũng dám xen vào chuyện của ta!”

Bùi Khinh trong lòng run lên, thét chói tai kéo lấy Chức Lam, tiếng cười man rợ của đám đàn ông xen lẫn tiếng nữ tử khóc lóc cầu, lưỡi kiếm không chút do dự hạ xuống.

Mọi người đều kinh ngạc thế gian lại có loại chủ tớ như thế, Bùi hoàng hậu này không chỉ che chở cho Hoàng thái tử thì thôi, nàng lại còn che chở cho một tỳ nữ, mắt thấy một đao này đi xuống liền có thể chém đứt một cánh tay Bùi Khinh, tiếng thổn thức dần dần nổi lên ——

Ai ngờ trong điện bỗng nhiên "bùm" một tiếng, thanh đại kiếm kia bị ném ra ngoài, sau đó là tiếng kêu đau đớn, thân hình khổng lồ của nam nhân ở cửa ầm ầm ngã xuống đất.

Một mũi tên nhọn bắn ra từ phía sau đầu hắn ta, xuyên qua ấn đường, đầu mũi tên sắc bén còn mang theo máu đỏ... Dạ dày nàng trong nháy mắt cuộn lại, Bùi Khinh che mắt Tiêu Triết An.

Dưới ánh hoàng hôn, bão tuyết tàn phá dữ dội, bên ngoài chính điện cung Hàn Ninh, người đó buông cung nỏ trong tay xuống.

Sắc trời quá tối, Bùi khinh thấy không rõ mặt, chỉ biết người đó cưỡi trên chiến mã cao lớn, thân hình rắn rỏi mạnh mẽ, nhưng cũng xung quanh tỏa ra sát khí dày đặc.

Đây là... Có phải là chàng ta không?

Nhưng người đó rõ ràng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thái tử trong cung Hàn Ninh , lại làm như không phát hiện, không chỉ không xuống ngựa, ngược lại còn lười biếng phun ra hai chữ: "Bắt lấy.”

Nghe thấy thanh âm, Bùi Khinh cả người run lên, nhưng bỗng nhiên lại nổi lên cảnh chém gϊếŧ khiến nàng không để ý đến những thứ này, người của Dụ vương một khắc trước còn dương dương đắc ý, hiện giờ lại ở trong cung Hàn Ninh này nằm la liệt, tình trạng cực bi thảm.

Hai người phụ nữ và đứa trẻ co lại trong một góc cho đến khi toàn bộ cung điện im lặng.

Lúc này một nam tử thân thể gầy gò từ tốn ném thanh kiếm sang bên cạnh, sải bước đi tới: "Kẻ gian trong cung Hàn Ninh đã được giải quyết hết thảy, nương nương cùng Hoàng thái tử không cần sợ hãi.”

"Đa tạ ngài." Chức Lam đỡ Bùi Khinh đứng dậy, Bùi Khinh chỉnh lý lại váy áo, dẫn theo Tiêu Triết An cùng Chức Lam hành lễ với người đó.

Nam tử sửng sốt, vội vàng lui về phía sau hai bước: "Nương nương chớ như thế!”

Bùi Khinh nhẹ nhàng lên tiếng: "Ân cứu mạng, đương nhiên phải chịu. Dám hỏi các hạ là..."

Người đó lau mồ hôi trên mặt, chắp tay với Bùi Khinh nói: "Thuộc hạ là Sở Ly từ đại doanh Nam Xuyên, phụng mệnh Nam Xuyên vương đặc biệt đến hộ giá!”