Nhân Duyên Nghiệt Ngã

Chương 36

Vào một buổi sáng, khi Mai Anh vừa mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, thì xuất hiện trước tầm mắt của cô là hình bóng của người đó…

Nhìn Dương đứng trước mắt, cô sững sờ mấy giấy, sau đó vội đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa còn chưa kịp đóng thì đã bị bàn tay to lớn của Dương chặn lại. Anh nhìn cô không nói lời nào, nhưng ánh mắt mang theo bao sự nhớ mong, đau buồn.

Mai Anh thật đúng là có nằm mơ cũng không nghĩ đến Dương lại đến tận đây tìm mình. Có lẽ là do Phong đã nói với anh.

Gần sáu tháng qua không gặp, Dương dường như đã gầy đi rất nhiều. Anh không còn dáng vẻ bảnh bao như ngày trước mà thay vào đó là ánh mắt đượm buồn nhìn cô chăm chăm không chớp mắt.

Trong không gian yên tĩnh, cả hai vẫn đứng yên một chỗ. Anh vẫn chặn tay bên cạnh cửa, còn cô vẫn cố dùng sức đóng cửa lại.

Cuối cùng vì sợ làm anh bị thương, cô bất đắt dĩ mở cửa rồi quay mặt đi, giống như không muốn nhìn thấy anh.

Trong mắt của Dương, Mai Anh vẫn như cũ không hề thay đổi, một bộ váy dài màu trắng bên ngoài khoác áo khoác mỏng, tuy đơn giản nhưng lại rất xinh đẹp giống như buổi đầu tiên anh quen biết cô.

Giọng nói trong trẻo thâm trầm của Dương vang lên trên đỉnh đầu cô:

- Em có biết, anh tìm em khó khăn như thế nào không?

Mai Anh chậm rãi rũ mi xuống, yên lặng không nói.

- Tại sao em muốn bỏ đi là có thể bỏ mặc anh không quan tâm?

Bàn tay Dương vươn lấy kéo Mai Anh vào trong ngực anh, hơi thở thoang thoảng phả lên cổ, một tiếng thống khổ trầm thấp, làm cô gần như không nghe được:

- Tại sao?

Mai Anh dùng cánh tay đẩy anh ra, quay đầu không dám nhìn anh.

- Tại sao phải rời đi, tại sao không cho nhau cơ hội nói chuyện rõ ràng?

Mai Anh yên lặng, cô không biết phải đối mặt với anh ra sao, trong lòng cô đang rất khó chịu.

Dương ôm chặt cô, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở rõ ràng nặng nề hơn thường ngày.

Mai Anh không thể động đậy, mặc cho anh ôm, ngửi được mùi hương nam tính của anh, sự đau đớn đến mức không thể thở lại kéo tới một lần nữa, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ thành sương mù, cô nghẹn ngào nói:

- Em không có gì để nói với anh hết, anh về đi.

Cho đến bây giờ Mai Anh mới biết, cô sẽ chẳng có cách nào quên được anh, sẽ chẳng thể nào đối mặt với anh. Ở trước mặt Dương, cô luôn yếu đuối đến như vậy…

Lúc này Dương buông cô ra, xoay người cô lại, ép cô nhìn thẳng vào anh.

Đáy mắt cô tràn ngập hơi nước, cô vẫn nhìn anh như vậy, rất buồn, rất mệt mỏi, rất khó chịu, rất không thích, rất uất ức…

Tại sao lại đến tìm cô?

Anh trầm tư một giây, đôi mắt đen khóa chặt đôi mắt ngập nước của cô, anh nói:

- Em không muốn nghe anh giải thích sao?

Mai Anh cố gắng mở to mắt không cho nước mắt rơi xuống, cô bình tĩnh nói:

- Những gì anh làm, anh Phong đã thay anh nói hết với em rồi. Em cũng đã hiểu cho anh…

- Vậy tại sao còn tránh mặt anh? Em hận anh đến vậy sao?

- Ngày em rời đi, em cũng đã nói không trách cũng không hận anh nữa…

Dương đau lòng hỏi cô:

- Em vì đứa con đã mất của chúng ta?

Nhắc đến đứa nhỏ, những giọt lệ vẫn ngưng đọng ở hốc mắt cô bỗng chốc không kìm nén được mà lăn dài trên má.

Mai Anh không trả lời anh, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn Dương. Cô không dám đối mặt với anh, bởi vì rất nhiều lần trong giấc mơ, cô nhìn thấy khung cảnh cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hạnh phúc ra sao. Nhưng khi giật mình tỉnh lại, cô mới biết mọi thứ chỉ là mơ… sau này cô sẽ chẳng thể ở bên anh.

- Mai Anh, em nói cho anh biết, anh phải làm sao em mới quay về bên anh?

- Em không thể quay về bên anh.

- Tại sao?

Mai Anh đau lòng thốt ra lời nói dối:

- Bởi vì… em đã hết yêu anh rồi.

Nghe vậy, đáy mắt Dương chợt nổi lên những tia máu đỏ, anh nắm chặt cổ tay cô, lớn tiếng:

- Anh không tin. Em vẫn còn yêu anh. Em chỉ là đang giận anh chuyện đứa nhỏ. Em nói đi, em vẫn yêu anh… em nói đi.

Hành động và lời nói của Dương như người mất kiểm soát, Mai Anh chau mày nhìn anh, cổ tay cô hơi đau, nhưng l*иg ngực của cô còn đau hơn thế. Đau vì lời nói dối của chính mình, đau vì biểu hiện của Dương.

- Anh buông tay em ra.

- Anh không buông, em nói đi, em vẫn còn rất yêu anh.

Mai Anh vung tay ra khỏi bàn tay Dương nhưng không được, cuối cùng đành để cho anh nắm, cô đau lòng thốt lên:

- Phải, là em giận anh chuyện đứa nhỏ. Tại anh không bảo vệ được em nên con của chúng ta mới mất, anh bảo em đối mặt với anh làm sao.

- Sau này chúng ta vẫn có thể cùng nhau có những đứa con khác.

- Có con…

Mai Anh nở nụ cười chua chát, cô nói tiếp:

- Ngày em hôn mê, trong lúc mơ màng, em nghe được bác sĩ nói với ba rằng em sau này rất khó sinh con. Vậy anh nói đi, em cùng anh có con kiểu gì?

- Bác sĩ nói em khó sinh con thôi, y học giờ tiên tiến, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định sẽ lại có con mà.

- Anh vẫn không hiểu sao? Là em không muốn có quan hệ gì với anh nữa. Em xin anh để cho em được sống cuộc đời mà em chọn đi.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay Mai Anh của anh bắt đầu buông ra từng chút từng chút một…

Mai Anh thừa dịp anh nới lỏng, lập tức rút tay về, thân thể yếu ớt lùi về vách tường phía sau, cảnh giác nhìn anh.

Dương nhìn biểu hiện đó của cô mà đau lòng không thôi, chẳng lẽ giữa họ đã không còn cơ hội, cô không muốn ở bên anh nữa thật sao?

Họ bắt đầu chìm vào im lặng tĩnh mịch. Dường như đang trốn tránh ánh mắt trong veo của cô, Dương nghiêng đầu qua một bên, hồi lâu sau anh mới nhìn cô bằng ánh mắt đã trở nên u ám:

- Tại sao lại không cần anh?

Mai Anh cố gắng xua tan màn sương trong mắt, cô không muốn giấu nữa:

- Bởi vì, anh đã ngủ với Lê Khánh Ngọc.

- Em vì chuyện này sao?

Giọng điệu Dương hỏi lại rất bình tĩnh, như kiểu không có cảm giác áy náy với cô, càng khiến cho Mai Anh khó chịu không thôi.

- Ngày đó mặc dù đã ly hôn nhưng em vẫn không thể chấp nhận được anh ngủ với người con gái khác. Em chính là ích kỷ như vậy đấy. Bây giờ anh bảo em quay lại với anh, anh muốn em dùng chung chồng với người khác sao?

- Mai Anh, em hiểu lầm rồi. Anh căn bản không có ngủ với Lê Khánh Ngọc, đó chỉ là ảnh ghép, chính miệng cô ta nói với Diên. Em có thể không tin lời anh nói, nhưng em hãy hỏi chị gái em đi. Chị ấy nhất định là không có nói dối em mà.

Nghe đến đây, Mai Anh cũng có chút xuôi xuôi, nhưng mà cứ nghĩ lại bức ảnh ngày hôm đó, dù là thật hay giả thì cô đều không vui vẻ gì.

- Cứ cho chuyện đó như lời anh nói, nhưng anh để cô ta ôm hôn anh, anh bảo em quên sao được?

- Ngày đó không nghĩ được lí do gì để em kí đơn ly hôn nên anh mới… Nhưng anh thề, anh không làm gì vượt quá giới hạn với cô ta, anh cũng chưa từng hôn môi với cô ta. Thật đấy.

Mai Anh rũ nửa mi mắt xuống, cô nói:

- Hôm ấy, em đã đi đến bệnh việm khám một mình. Đến khi biết mình có thai, em đã rất vui vẻ muốn khoe cho anh biết. Nhưng về nhà thì lại nhìn thấy chồng em ôm người phụ nữ khác trong lòng…

- Anh… anh xin lỗi. Nhưng em à, anh hứa sau này không để em khó chịu chuyện gì nữa. Về bên anh đi được không?

- Không! Anh đi đi, đừng tới tìm em nữa.

Mai Anh không cho Dương có cơ hội từ chối, cô đi ra phía cửa, ý muốn bảo anh đi về.

Dương cũng nhận ra hôm nay đã nói với Mai Anh rất nhiều nhưng cô vẫn không chịu theo anh. Anh nghĩ mình cũng nên cho cô thời gian để suy nghĩ, cuối cùng anh xoay người rời đi.

Lúc bước đến cánh cửa, anh đưa ánh mắt yêu thương nhìn Mai Anh nói giọng đầy yêu thương.

- Dù thời điểm hiện tại em không cần anh, nhưng anh rất cần em. Em có thể suy nghĩ lại chuyện của chúng ta được không?

- Anh về đi.

- Em… Anh đợi em về, dù là bao nhiêu lâu anh vẫn sẽ đợi.

Mai Anh không trả lời lại Dương, cô quay mặt đi chỗ khác.

Dương bước ra khỏi nhà, quay lại nhìn cô, lưu luyến không muốn đi.

Sau khi bóng dáng Dương khuất dần, lúc này Mai Anh mới hướng tầm mắt nhìn theo bước chân anh, bàn tay vô thức đưa lên không trung như muốn với theo anh.

Cuối cùng lại bỏ tay xuống. Cô đóng lại cửa nhà, dựa lưng vào cửa, cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng nức nở.

Cho đến lúc này, cô mới biết, thì ra cô vẫn lưu luyến anh như vậy…

Cô một lòng cho rằng tình cảm đối với anh đã phai nhạt sau những chuyện đã trải qua, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng anh xoay người, nghĩ đến tương lai cô và anh sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, tim cô đột nhiên như thể rơi vào khoảng không, thật như thể toàn bộ thế giới đều tối tăm…

Cô không thể không thừa nhận, khi anh ôm cô, cô chỉ muốn được mãi mãi anh ôm như vậy, thân mật như vậy, hạnh phúc như vậy…

Vậy mà, không điều gì có thể cả…

Ngay hôm khi cô nhớ lại tất cả, cô đã từng nghĩ sẽ khiến anh nếm trải sự đau khổ mà cô đã phải chịu trước đây… nhưng đến cuối cùng cô lại chọn rời đi.

Bởi vì không làm được, cô chỉ có thể rời đi…

Sống ở thành phố Paris nhiều tháng qua, cô luôn cất giấu hình bóng anh trong tâm trí, nhưng thời gian gần đây có quá nhiều chuyện khiến cô không kìm được lòng mà nhớ đến anh.

Cho đến ngày hôm nay cô không thể không thừa nhận, tình cảm cô dành cho anh có lẽ cả đời này không thể quên.

“Dương! anh có biết không, khắp phố phường nước Pháp trước mắt toàn là người nhưng ngay cả một dáng người giống anh em cũng không thể tìm thấy được. Bây giờ đến cuối cùng em cũng không thể chối bỏ tình cảm em dành cho anh vẫn sâu đậm như vậy, vẫn không buông bỏ được. Em muốn nói: em rất cần anh”.