Nhân Duyên Nghiệt Ngã

Chương 19

Đến sinh nhật của Dương, hôm nay Mai Anh cũng rất muốn tổ chức cho anh nhưng lại nhớ đến một năm trước, cuối cùng cô dẹp bỏ ý định.

Chiều đến, 3 giờ chiều Dương đã trở về nhà, nhưng lại không thấy Mai Anh đâu. Nghĩ là cô chắc lại đi mua đồ chuẩn bị sinh nhật cho mình, khóe miệng Dương liền nở nụ cười hạnh phúc.

Nhưng đợi mãi đến 5 giờ hơn mới thấy Mai Anh trở về, Dương buồn bực ngồi trên ghế khi thấy cô về mà đi người không.

Thấy giờ này Dương ở nhà, Mai Anh có chút giật mình, mọi lần 5h30 anh mới về vậy mà hôm nay lại về sớm như vậy.

- Đi đâu về?

- Em… em qua cửa hàng rồi sang nhà ba mẹ một tí.

- Sang nhà ba mẹ một mình?

- Vâng, lâu nay em vẫn đi một mình đó thôi.

Giọng điệu của Mai Anh như có chút tủi thân cùng hờn dỗi.

Cũng đúng, đã hơn một năm rồi trừ ngày tết bắt buộc phải về cùng nhau ra thì Dương cũng chẳng bao giờ về nhà ba mẹ đẻ cùng cô. Suốt mấy tháng nay quan hệ hai người tốt hơn nhưng Dương cũng quên mất việc Mai Anh trở về nhà ba mẹ. Có lẽ mỗi lần cô về nhà ba mẹ đều là lúc anh phải đi làm nên không về cùng cô được, mà cô cũng chả nói gì với anh.

- Lần sau về bên đó thì bảo tôi.

- Hả? À… vâng.

Mai Anh như không tin vào tai mình, Dương lại chịu cùng cô về thăm ba mẹ sao.

- Anh đi tắm trước đi, em đi chuẩn bị cơm.

Thấy Mai Anh như không nhớ ra sinh nhật mình, Dương buồn bực bỏ về phòng thay đồ.

Sau khi dùng xong bữa tối, Mai Anh thu dọn xong thì cũng định quay về phòng, nhưng Dương hỏi cô:

- Nay ngày bao nhiêu?

Nghĩ là Dương hỏi như thường lệ nên cô trả lời cũng rất tự nhiên:

- 24 ạ.

- Quà của tôi đâu?

Lúc này Mai Anh mới hiểu thì ra anh đang nhắc đến sinh nhật của mình.

Cô xấu hổ cúi đầu trả lời anh:

- Em tưởng anh không thích em đón sinh nhật cùng anh, sợ làm anh không vui nên em không có mua gì.

- Tốt… vậy thì lấy em làm quà.

Ngay lập tức Dương đi tới bế bổng Mai Anh lên, cô sợ đến nỗi chỉ kịp ôm chặt lấy cổ anh, chưa định hình ra được anh sẽ làm gì.

Không bế Mai Anh về phòng ngủ của cô, mà anh trực tiếp đi thẳng lên tầng hai, đặt cô xuống giường ngủ chính.

Đến khi cả người tiếp xúc với giường, cô mới giật mình, chống tay trước ngực Dương hỏi:

- Anh… anh làm gì đấy?

- Tôi cần quà của em, nếu em không có, vậy thì tự tặng mình cho tôi đi.

Vừa nói hết câu thì Dương cúi thấp đầu xuống hôn Mai Anh.

Lần đầu tiên sau khi kết hôn anh mới hôn cô.

Nụ hôn của Dương ngọt ngào như viên kẹo, mang theo sự điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho cô không cách nào chống cự.

Bàn tay của anh thành thạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai.

Mai Anh mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt anh bắn ra ánh sáng nóng rực, cô xấu hổ giãy giụa thân hình, hai mắt nhắm vội lấy chiếc chăn bên cạnh để che đi thân thể mình.

- Em xấu hổ cái gì, có phải lần đầu tôi nhìn thấy đâu.

Câu nói của Dương khiến cô xấu hổ, mặt liền đỏ ửng lên, lúng túng nói lại:

- Em… em chưa sẵn sàng.

- Nhưng tôi không nhịn được nữa, tôi đã phải vì em mà nhịn lâu nay rồi.

Mai Anh tròn xoe mắt, không hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói của anh.

Dương đưa tay kéo chiếc chăn đang che người cô ra, anh đè lên cô, cúi người thì thầm bên tai cô, tham lam hưởng thụ mùi hương trên cơ thể:

- Tôi thua rồi, không muốn dối lòng nữa… Tôi yêu em rồi…

Còn đang mải mê đắm chìm trong lời nói của anh, cô đã bị anh tiến vào bên trong.

Bầu không khí ngập tràn du͙© vọиɠ quanh quẩn bên trong phòng ngủ, sự tiếp xúc thân thể là một loại ngôn ngữ trực tiếp nhất.

Lúc này đây, không còn sự che giấu tâm tư của nhau nữa, chỉ còn là sự hòa quyện thân thể của hai người thật lòng yêu nhau.

Hôm sau.

Trời hửng sáng, Mai Anh chậm rãi mở mắt ra phát hiện đầu cô đang gối lên trên cánh tay của Dương, mà cô ôm anh rất thân mật.

Tư thế của họ như thể một đôi vợ chồng hạnh phúc bình thường, ban đêm kí©ɧ ŧìиɧ, lúc này mệt mỏi ôm nhau.

Mai Anh mở to mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của Dương trong lúc ngủ say, bỗng dưng cô nhớ lại lời nói tối hôm qua của anh: “Tôi thua rồi, không dối lòng nữa… Tôi yêu em rồi”.

Tỉnh lại được mấy phút, Mai Anh vẫn ôm anh… Cô thích cảm giác được nằm trong vòng tay của người mà mình yêu, cảm giác đó hạnh phúc đến khó hiểu dâng lên từ đáy lòng.

Loại cảm giác tốt đẹp khó hiểu này lại làm cô có một thoáng bằng lòng để cho thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giờ khắc này.

Mai Anh vẫn nhìn Dương, dần dần mệt mỏi cuối cùng ôm chặt anh chìm vào giấc ngủ…

Khi Mai Anh tỉnh lại lần nữa thì bầu trời đã sáng choang, có lẽ bởi vì vị trí bên cạnh trống không khiến cô không thể ngủ được nữa, cô chậm rãi mở mắt ra giữa lúc nửa mê nửa tỉnh.

Mở to mắt nhìn trần nhà mấy giây, Mai Anh mới dần dần khôi phục lại ý thức từ cơn buồn ngủ.

Cô ngắm nhìn bốn phía theo bản năng cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Dương nhưng lại không thấy đâu, cô có chút hụt hẫng.

Lúc này, Dương đi ra từ phòng tắm.

Mai Anh lập tức nằm xuống lại giường vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt liếc trộm anh.

Dương ngồi xuống mép giường, trầm giọng nói:

- Sao không dậy đi, còn nằm xuống làm gì?

- Em… em vẫn còn buồn ngủ.

- Vậy anh ngủ cùng em.

Nghe anh nói vậy, cô liền ngồi bật dậy, quấn chăn kín người, ấp úng nói:

- Anh… anh không chuẩn bị đi làm đi.

- Không, nay mệt lắm… không có sức làm việc.

Mặt Mai Anh lập tức đỏ lên bởi câu nói ẩn ý của anh. Dương không chêu cô nữa, anh nói:

- Dọn đồ mang về phòng ngủ chính đi.

- Hả… mang về phòng anh á? Không phải anh không thích em lên tầng trên sao.

- Đổi ý rồi, đã là vợ chồng hợp pháp thì cũng cần phải có quyền và nghĩa vụ của một cuộc hôn nhân.

Quyền và nghĩa vụ gì chứ? Hình như anh không thể nói lời ngọt ngào hay sao mà lúc nào câu từ cũng cứng ngắt.

Mai Anh còn đang ngơ ngác nhìn Dương, thì đã bị anh kéo chăn ra, ôm cô đi vào phòng tắm, anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn, vặn vòi xả nước ấm.

Lúc này Mai Anh mới ý thức được cơ thể cô trần trụi phô ra trước tầm mắt của Dương. Cô xấu hổ vội rụt người lại, nhìn anh nói:

- Anh đi ra ngoài đi…

Thấy biểu hiện ngại ngùng của cô, Dương buồn cười nói:

- Có chỗ nào còn chưa nhìn qua.

- Anh… em… anh ra ngoài đi mà.

Dương cúi đầu cắn lên vành tai cô, anh nói nhỏ:

- Anh đợi em bên ngoài.

Tắm xong quay trở lại phòng ngủ, Dương cùng Mai Anh xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Cô ngại anh lên chẳng dám nói gì, cũng không dám nhìn anh. Ngược lại Dương bắt chuyện với cô nhiều hơn, anh hỏi gì thì cô trả lời đó.

Hôm nay Dương cũng không có đến công ty, anh ở nhà dọn đồ cùng cô chuyển về phòng ngủ chính.

Lúc dọn đồ Dương nhìn thấy một bức hình, đó là hình anh đang cầm áo Lưu Ly mua cho anh ngày hôm đó. Trong ảnh anh cười rất tươi, nếu như người nào không hiểu lúc đó anh là do Lưu Ly trêu nên mới cười vui như vậy, thì sẽ hiểu lầm là anh đang vui vì bộ quần áo.

Dương giơ bức ảnh hỏi Mai Anh:

- Sao em lại có bức ảnh này?

- Là Lưu Ly… gửi cho em, nên em rửa anh ra ạ.

- À… hai người giỏi lắm rồi, qua mặt anh.

- Em có làm gì đâu, là Lưu Ly tự gửi mà. Lưu Ly nói…

Mai Anh hơi ngập ngừng, cô không muốn nói ra, nhưng Dương lại cố hỏi:

- Lưu Ly nói gì?

- Cậu ấy nói… nói là anh thích đồ em chọn lên anh rất vui.

Thì ra là em gái bán đứng anh à, đợi đến khi Lưu Ly quay về xem anh xử lý cô ấy như thế nào.

- Em có tin lời nó không?

- Em… có… à không.

Dương nhìn cô mấy giấy, anh nói:

- Anh sẽ giữ lại bức ảnh.

Mai Anh nghe vậy lập tức phản đối.

- Không, đó là của em mà. Anh trả lại em đi.

- Cái gì là của em? Người trong ảnh là anh đó.

- Nhưng mà… là em mất tiền rửa ảnh mà, nên nó là của em.

- Em muốn lấy lại không?

- Có, trả em đi.

Nhìn biểu hiện như muốn lấy lại đồ của mình, Dương cong miệng lên cười, anh hỏi:

- Em thích anh từ bao giờ?

- Em không nói.

- Không nói thì khỏi lấy lại.

- Em… không thèm nữa, em đi rửa cái khác.

Dương tiến lại phía Mai Anh, anh ôm cô vào lòng mà hỏi:

- Trả lời anh thì khó lắm sao? Nếu vậy thì trả em này, anh không cần câu trả lời nữa.

Mai Anh giật lấy tấm ảnh trên tay anh, nhưng cô nhận thấy khuôn mặt Dương đang tỏ vẻ hụt hẫng, cô lí nhí trả lời:

- Em… thích anh từ lần đầu gặp trong sinh nhật Lưu Ly.

Lúc trước, suốt thời gian Mai Anh đến nhà mình ở, Dương cũng biết là Mai Anh có tình cảm với anh, nhưng anh không nghĩ là cô lại thích anh ngày từ lần đầu gặp mặt.

Trong lòng có chút hạnh phúc, khóe miệng anh nở nụ cười, nói với cô:

- Em biết anh có người yêu mà vẫn thích, không sợ yêu đơn phương đau lòng sao?

- Có.

- Vậy sao còn yêu?

- Không biết.

Nhìn Mai Anh e thẹn trả lời, anh ôm cô chặt hơn, giọng nói trách móc nhưng không thiếu sự yêu thương:

- Đồ ngốc này, sau này có gì thì phải nói, đừng giấu trong lòng nữa.

- Ngày trước em mà nói yêu anh, anh sẽ lại nói em không biết xấu hổ, biết anh có người yêu rồi mà còn thích anh… Lấy nhau rồi anh vẫn ghét em còn gì?

Nghe lời Mai Anh nói, Dương có chút tự trách. Thật ra lấy nhau được hơn nửa năm anh đã biết cô không phải là người bỏ thuốc vào nước uống của anh, chỉ là lâu nay anh không giải thích với cô…

Dương khẽ thử dài, anh hôn lên trán cô, anh nói:

- Bây giờ khác rồi, anh yêu em.

- Sau này anh có bỏ em không?

- Không.

Mai Anh vùi đầu trong l*иg ngực của anh, cảm nhận sự hạnh phúc đang có. Cuối cùng thì sau mấy năm trời cô cũng có được tình cảm của người mình yêu.



Gần hai tháng sau, vào ngày sinh nhật Mai Anh, Dương đưa cô trở về nhà ba mẹ tổ chức sinh nhật.

Năm nay Diên sắp xếp được thời gian nên cũng về dự sinh nhật cùng Mai Anh.

Tiệc sinh nhật chỉ có ba mẹ, chị gái và Dương nhưng cũng đủ làm cho Mai Anh cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi ăn uống xong thì ba mẹ và Dương ngồi nói chuyện ở phòng khách, còn Mai Anh và Diên ra ngoài xích đu ở vườn hoa.

Nhìn đứa em gái gần hai năm không gặp, Diên có chút nhớ, có chút thương, có chút lo lắng.

- Cuộc sống vợ chồng em hạnh phúc không?

Lần này nghe Diên hỏi như vậy, Mai Anh không còn giống như trước nói dối chị nữa, mà bây giờ cô đã có thể thoái mái nói rằng:

- Có ạ, vợ chồng em rất hạnh phúc, anh ấy rất chiều em.

Nhận ra trong ánh mắt của Mai Anh tràn đầy niềm vui, Diên cũng yên tâm hơn, cô hỏi:

- Em thấy mình chọn đúng chồng không?

Mai Anh gật đầu trả lời:

- Người ta nói chỉ cần lấy đúng người sẽ không cần phải lớn, em của bây giờ vẫn trẻ con như lúc bên cạnh chị và ba mẹ.

- Ừ… Gần hai năm không gặp, bây giờ chị thấy ánh mắt anh ta nhìn em khác ngày trước rồi đó.

- Dạ…

Có lẽ Mai Anh không biết, trước đây Diên chính là nhìn ra biểu hiện của Dương đối với Mai Anh không được tự nhiên, đúng hơn là cố diễn cho người ngoài nhìn.

Diên làm ngoại giao, ngoài chuyên môn giỏi, thì việc quan sát nắm bắt tâm lí của đối phương là điều không thể thiếu. Vậy nên Diên mới có thể dễ dàng nhận ra tình cảm của cả hai có vấn đề hay là hạnh phúc.

Diên cũng biết, trước đây mỗi lần hỏi Mai Anh, em gái đều nói dối. Bây giờ thấy em gái hạnh phúc, cô cũng không muốn quá bận tâm những chuyện đã qua nữa.

- Chúng ta vào trong nhà với mọi người thôi.

- Vâng ạ.

Hai chị em nắm tay nhau đi vào trong nhà.

Tối đó, vợ chồng Mai Anh cũng không trở về biệt thự mà qua đêm ở nhà ba mẹ.

Sinh nhật 21 tuổi, đối với Mai Anh có lẽ là sinh nhật hạnh phúc nhất từ trước đến giờ. Được ở bên cạnh người mình yêu, được đón sinh nhật cùng ba mẹ và chị gái đã là món quà ý nghĩa nhất đối với cô.

****