Nhân Duyên Nghiệt Ngã

Chương 9

Sang tuần, Dương cùng mẹ và em gái sang nhà hỏi cưới Mai Anh. Dù trong lòng không muốn nhưng Dương cũng không còn cách nào khác để từ chối. Ngược lại anh còn đóng kịch với Mai Anh trước mặt ba mẹ cô rất giỏi, giống như hai người yêu nhau rất thắm thiết.

Quan sát biểu hiện của Dương đối với Mai Anh yêu thương, ân cần quan tâm, ba mẹ cô cũng không quá lo như lúc ban đầu.

Mẹ Dương tươi cười nói với ba mẹ Mai Anh:

- Hôm nay gia đình tôi sang là xin phép anh chị cho thằng Dương nhà tôi được cưới Mai Anh về làm vợ.

- Chúng tôi có nghe Mai Anh nói về hoàn cảnh của gia đình chị. Nếu như chúng nó yêu nhau thật lòng, thì chúng tôi cũng không có gì phản đối.

- Anh chị yên tâm, thằng Dương sẽ yêu thương chăm sóc Mai Anh thật tốt. Nếu nó dám làm gì không phải với con bé, tôi sẽ thay anh chị đánh cho nó một trận.

Ba mẹ Mai Anh vui vẻ, quay qua hỏi Dương:

- Con có chắc muốn lấy Mai Anh làm vợ không? Con bé còn nhỏ tuổi như vậy, sợ rằng không thể trở thành một người vợ tốt như ý muốn của con.

- Về chung một nhà, Mai Anh có gì không phải, con sẽ chỉ dạy em ấy. Cô chú không cần lo đâu ạ.

- Ừ, mong rằng con sẽ yêu thương chăm sóc con bé thật tốt.

- Vâng.



Một tuần sau, Dương qua nhà đón Mai Anh đi chọn váy cưới.

Suốt cả quãng đường đi cả hai không ai nói với ai câu nào, cứ im lặng nhìn dòng xe cộ như thoi đưa trên đường.

Vốn cứ nghĩ Dương đồng ý cưới tức là anh đã suy nghĩ thông suốt, nhưng không, anh vẫn cứ như vậy, lạnh nhạt, vô tình với Mai Anh.

Hai bên đã cùng nhau thưa chuyện người lớn, Mai Anh không muốn hủy hôn, không muốn ba mẹ đau lòng vì cô thêm nữa.

Dừng xe trước cửa hàng váy cưới của trung tâm thành phố. Dương hờ hững nói với Mai Anh:

- Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng thực tế là để che mắt ba mẹ hai bên. Tôi chịu trách nhiệm với cô không có nghĩa là yêu cô, vậy nên bớt ảo tưởng.

- Vâng… em biết rồi.

Bước xuống xe đi vào trong cửa hàng, Phạm Minh Dương ngồi trên ghế sofa nhàn hạ lật xem cuốn tạp chí trong tay. Anh vốn chẳng có tâm trạng gì mà chọn đồ cưới, cứ mặc cho Mai Anh chọn theo ý mình.

Mai Anh thay váy cưới xong, đi ra từ phòng thử đồ, dè dặt hỏi Dương:

- Anh… cái này có đẹp không ạ?

Phạm Minh Dương chẳng buồn liếc cô lấy một cái, lạnh lùng nói:

- Cô muốn chọn cái gì thì tùy cô, đừng có làm phiền tôi, chọn nhanh cho tôi còn về công ty.

Trước thái độ lạnh nhạt của Dương, Mai Anh biết anh cũng chẳng vui vẻ gì khi bị ép lấy cô. Cô cũng không muốn làm khó anh, quay ra nói với nhân viên:

- Tôi lấy bộ này ạ.

Nhân viên mỉm cười, dẫn cô vào phòng thay đồ, sau đó gói lại bộ váy cô vừa chọn.

Rời khỏi cửa hàng váy cưới, Phạm Minh Dương lạnh lùng nói với Mai Anh:

- Cô tự bắt xe về đi, tôi còn có việc.

- Vâng.

Mặc dù không muốn nhưng Mai Anh chẳng thể từ chối yêu cầu của anh.

Mai Anh bắt xe về nhà, vừa vào đến cửa mẹ cô đã hỏi:

- Con đã chọn được bộ nào ưng chưa?

- Dạ rồi ạ.

- Thằng Dương đâu, nó không về với con sao?

Nghe mẹ hỏi Dương, Mai Anh cố tỏ ra vui vẻ trả lời:

- Anh ấy có việc bận nên con bảo anh ấy về trước rồi ạ.

- Nó bận đến vậy sao, ngày đi chọn váy cưới mà cũng không đưa con về?

- Mẹ… anh ấy là Tổng giám đốc mà, công việc rất nhiều, với lại con tự về được ạ.

- Chưa gì con đã bênh nó như vậy?

Cũng không muốn ba mẹ có cái nhìn không tốt về Dương, Mai Anh khoác tay, tựa vào vai mẹ giọng nói làm nũng:

- Con có bênh anh ấy đâu ạ… với lại anh ấy là chồng con mà mẹ.

- Con đấy! Đừng có để bị nó bắt nạt.

- Anh ấy không bắt nạt con đâu, mẹ yên tâm nhé!

Thấy con gái yêu thương chồng tương lai như vậy, bà cũng chỉ mong Dương yêu thương Mai Anh. Điều bà lo nhất chính là cô còn quá trẻ, sợ rằng chưa hiểu hết sự đời, chưa hiểu được cuộc sống hôn nhân sẽ ra sao.

Còn Mai Anh thì lại nghĩ khác, cô luôn là người biết tiếp thu, là người biết trước biết sau. Cô tự tin mình có thể trở thành một người vợ tốt, trở thành một người con dâu ngoan… Điều mà cô sợ chỉ là hôn nhân không có tình yêu của Dương, cô phải làm như thế nào mới có thể bước vào trái tim của anh…



Mai Diên vừa sang Thái Lan chưa được bao lâu thì lại phải quay về dự đám cưới của em gái. Khi nghe tin Mai Anh lấy chồng, Diên không khỏi ngạc nhiên. Cô ấy cũng lo lắng cho Mai Anh không ít, sợ em gái vì tuổi trẻ bồng bột, suy nghĩ chưa chín chắn mà đã vội theo người ta lên xe hoa.

Tối đến, dưới ánh đèn mờ mịt hai người con gái xinh đẹp nhàn nhã ngồi trên ghế ngoài vườn hoa.

- Em có thể giải đáp một số thắc mắc của chị không?

- Dạ… chị nói đi ạ.

- Em và Dương yêu nhau lâu chưa?

Bị Diên hỏi như vậy, Mai Anh có chút chột dạ, cô thoáng lúng túng nhưng sau đó cũng lấy lại sự bình tĩnh, miệng nở nụ tười, tự nhiên đáp:

- Từ ngày đầu gặp anh Dương, em đã yêu anh ấy rồi.

- Theo chị được biết, Dương trước đó đã có người yêu, không biết ba mẹ đã biết chuyện này chưa?

Dương trước nay là người sống khép kín, chuyện cá nhân riêng tư của anh chưa từng bị phóng viên đem ra viết bài. Chuyện anh yêu Ngọc, ngoại trừ bạn bè thân quen và người nhà thì chẳng ai biết.

Giờ phút này thấy Diên biết anh đã từng có người yêu, cũng đủ biết chị cô không phải là người dễ dàng bị người khác qua mặt.

Mai Anh không biết phải trả lời sao cho phải, cô lấy tạm một lí do:

- Anh ấy chia tay lâu rồi ạ.

- Tại sao anh ta lại cưới em?

- Em… Em bày tỏ tình cảm với Dương, anh ấy cũng thích em nên chúng em yêu nhau rồi kết hôn ạ.

- Thật không? Anh ta dễ dàng quen người mới như vậy, liệu có phải là người chung tình?

Sợ rằng nếu còn tiếp tục nói về vấn đề này Mai Anh sẽ buột miệng nói ra sự thật. Mai Anh khẳng định với Diên rồi nói qua chuyện khác.

- Anh ấy là người chung tình, chị đừng lo lắng… Mà chị sang Thái cuộc sống như thế nào?

Diên im lặng mấy giây, ánh mắt nhìn Mai Anh như muốn rò xét.

Biết rằng dù bây giờ có nói gì cũng không thể thay đổi được sự thật là Mai Anh sẽ lấy Dương. Cũng không muốn ép em gái phải khó xử trả lời những câu hỏi của mình, Diên trả lời câu hỏi của Mai Anh:

- Bình thương thôi em, chỉ là bên đó không có mọi người, chị rất nhớ gia đình mình.

- Đi có ba năm thôi mà chị, với lại nếu chị nhớ mọi người có thể về thăm nhà mà.

- Ừ… Cũng mong việc học và công việc bên đó không quá bận, như vậy mới có thời gian về em à.

- Vâng.



Ngày tổ chức hôn lễ.

Trong phòng thử đồ rộng rãi sáng sủa của gia đình, Mai Anh nhấc làn váy cưới xoay một vòng trước gương.

Mai Anh nhìn mình mặc bộ váy cưới màu trắng trong gương có chút xấu hổ cùng hạnh phúc dương lên khóe miệng cười.

Cô sắp gả cho Phạm Minh Dương thật ư? Cô yêu anh, cũng có niềm tin rằng mình sẽ có một ngày làm anh yêu lại cô.

Diên từ ngoài bước vào, nhìn Mai Anh nở nụ cười hạnh phúc:

- Em đã chuẩn bị xong chưa? Nhà trai đến rồi.

- Vâng.



Tại biệt thự của Phạm Minh Dương.

Ánh nắng nhè nhẹ của hoàng hôn chiếu xuống từng góc của biệt thự, không gian tươi vui của ngày hạnh phúc cùng với tiếng nhạc êm ái dịu nhẹ. Những cánh hoa hồng đỏ thắm trải dài trên thảm đỏ, mỗi cánh hoa đều tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Đôi mắt Mai Anh trong veo như suối, hàng mi dài cong vυ't, đôi môi như hoa anh đào hơi mở ra. Giờ khắc này, cô như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích, xinh đẹp động lòng người, khiến cho khách khứa đến tham dự đều ngả nghiêng mà tán thưởng.

Ba Mai Anh dắt tay cô từng bước từng bước đi trên khán đài, đi về phía Dương.

Anh đứng đó, nhìn chằm chằm vào Mai Anh đang mặc váy cưới. Dáng người cao lớn hoàn mỹ lại càng hoàn hảo hơn trong bộ quần áo chú rể cao cấp được cắt may khéo léo. Cả người Dương toát lên khí chất lạnh lùng, cao ngạo của một người thành đạt khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy anh đều tấm tắt khen ngợi.

Mai Anh cũng không ngoại lệ, khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh thì tim cô cũng không kìm được mà đập loạn lên.

Cô biết anh rất đẹp trai, rất quyến rũ, nhưng ngày hôm nay anh còn đẹp hơn như thế.

Nếu như ví cô giống như một nàng công chúa, thì nói anh là hoàng tử cũng chẳng sai.

Khi ba Mai Anh đưa tay cô đặt vào tay Dương, nụ cười trên môi Dương khẽ nở.

Nụ cười của anh chân thật không có gì giống như giả dối. Mai Anh không biết đó là nụ cười từ tận đáy lòng anh, hay chỉ là nụ cười được phô ra cho tất cả mọi người ở đây nhìn thấy.

Khi bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Mai Anh ngước đôi mắt long lanh nhìn Phạm Minh Dương, người sắp trở thành chồng của cô, người mà cô yêu thầm lâu nay.

Mai Anh đứng bên cạnh Dương, những ngón tay thon nhỏ cũng hơi run run. Cô chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày lại trở thành vợ của anh. Cứ như thế mà cô vô thức mà nhìn Dương bên cạnh…

Bên hông chợt ấm áp, Mai Anh cảm giác mình bị kéo vào trong ngực anh, mùi hương thơm giống như hoa sen thoang thoảng lan ra xung quanh cô, khiến ngực cô bỗng rung động.

Giọng nói trầm trầm của Dương nói nhỏ bên tai cô:

- Đừng có mà nhìn tôi kiểu đấy?

Lời nói của anh làm cô thức tỉnh, nhận ra nãy giờ mình cứ chăm chăm nhìn anh không chớp mắt, cô thoáng chút ngại ngùng, hai má đỏ hồng càng khiến cô trở nên xinh đẹp.

Anh và cô đứng trên khán đài, dưới sự chứng khiến của người lớn hai bên, của quan khách tham dự, các nghi thức rườm rà của lễ cưới cũng nhanh chóng được hoàn thiện.

Đến phần trao nhẫn cưới, khi Dương đeo chiếc nhẫn lên tay cô, trong lòng Mai Anh dấy lên một suy nghĩ: chiếc nhẫn này là bằng chứng của cuộc hôn nhân hạnh phúc hay là sự ràng buộc đối với hai người không yêu nhau.

Ý nghĩa của nhẫn cưới chính là sự kết nối giữ hai người nam - nữ yêu nhau và mong muốn sống trọn đời bên nhau. Vòng tròn của chiếc nhẫn có chung điểm đầu và cuối cuối, có ý nghĩa: dù có đi trên hành trình khó khăn trắc trở nhưng nếu đã thuộc về nhau thì cuối cùng họ vẫn sẽ là của nhau và hành trình mà họ trải qua chính là hành trình trong vòng tròn hạnh phúc của tình yêu.

Nhưng anh không yêu cô, cuộc hôn nhân của hai người giống như vòng tròn không khép khín. Có thế nào điểm đầu và cuối cũng không gặp nhau, có thế nào cũng không thể trọn vẹn chăng?

Gạt bỏ hết những suy nghĩ, Mai Anh cầm chiếc nhẫn nam, đeo lên tay Dương. Dưới tiếng nhạc du dương, cùng với tiếng vỗ tay chúc mừng của người tham dự như thể khẳng định cho một cuộc sống hôn nhân bắt đầu mở ra.

19 tuổi, dừng lại việc học tập, gả cho người ấy, cuộc sống sau hôn nhân liệu có hạnh phúc như cô mong muốn.

Khi tiệc cưới đã tàn, quan khách cũng đã ra về. Ba mẹ và chị gái đi đến chỗ Mai Anh.

Diên lên tiếng nói trước:

- Chúc vợ chồng em hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Mai Anh cười ngượng ngùng, cô cũng hi vọng sẽ được viên mãn như lời chúc của chị gái:

- Em cảm ơn chị.

- Dương, mặc dù anh lớn tuổi hơn tôi nhưng vẫn là em rể, gọi tôi một tiếng chị được chứ?

Nói thật, khi Diên biết được Dương từng có người yêu sau khi chia tay liền lấy Mai Anh nên cô ấy cũng không có mấy thiện cảm. Nhưng dù sao cũng là chồng của em gái, là người mà Mai Anh yêu, nên cô ấy cũng không muốn để bụng chuyện đó với Dương nữa. Chỉ cần sau này Dương đối xử tốt với Mai Anh là được rồi.

- Ừ… Chị vợ.

- Hi vọng anh chăm sóc tốt cho Mai Anh.

- Ừ.

Mẹ cô mắt rưng rung, cầm tay Mai Anh mà nói:

- Con gái, phải sống hạnh phúc nhé, nhớ thường xuyên về thăm ba mẹ đó.

- Vâng ạ, hai nhà cách nhau có hơn 6km thôi mà mẹ.

Ba cô nói với Dương:

- Ba giao con gái cho con, chỉ mong con đối xử tốt với Mai Anh là ba đã cảm ơn con rất nhiều rồi.

- Vâng, con sẽ cố gắng.

Không ai biết được, sự cố gắng ấy của Dương đến bao giờ mới thực hiện… Là sau khi cưới, hay là một năm, hai năm,… hay là khi cô rời đi rồi, anh mới có thể thực hiện.

*****