Ngày hôm sau, đúng một giờ chiều Mai Anh đến bệnh viện Đà Nẵng.
Còn đang ngơ ngác đứng ở cổng bệnh viện, không biết phải làm gì tiếp theo, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho số máy hôm qua. Đến hồi chuông thứ hai, đầu dây bên kia nhấc máy.
- Cháu chào chú ạ, cháu đang ở cổng bệnh viện, chú đã đến chưa ạ?
- Cháu đợi một tí nhé, tại tắc đường quá, tầm 5 phút nữa chú đến nơi rồi.
- Vâng ạ.
Đúng 5 phút sau, Mai Anh đang ngồi ở hàng ghế đá trong cổng bệnh viện, có một người phụ nữ đi đến trước mắt cô, theo sau là hai người đàn ông cùng với một cô gái nữa.
Cô ngước mắt lên nhìn bà, đối diện với ánh mắt cô là đôi mắt tràn nước của người phụ nữ. Tay bà run run, chậm rãi giơ lên muốn chạm vào khuôn mặt Mai Anh, nhưng cô lại né tránh.
Trước hành động đó của Mai Anh, bà không kiềm nổi sự đau lòng mà nước mắt rơi xuống.
Lúc bước xuống xe, bà đã nhìn thấy bóng dáng của cô ngồi đợi ở ghế đá. Không cần phải chứng minh gì hết, bà cũng có thể nhận ra được đó là đứa con gái đã thất lạc bao nhiêu năm nay. Bởi vì cô rất giống, rất giống với bà lúc nhỏ, cô lại phảng phất nét mặt giống Mai Diên, nên bà tin tưởng cô chính là con gái mình.
Ngay lúc này, Mai Anh cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có cảm giác hồi hộp cùng ấm áp, nước mắt của cô cũng không biết vô thức rơi xuống từ bao giờ. Cô nghẹn ngào hỏi:
- Mọi người là…?
Trong số những người trước mặt cô, chỉ có duy nhất một người đàn ông tâm trạng vẫn bình tĩnh, đi đến gần cô hỏi:
- Cháu là Nguyễn Mai Anh đúng không?
- Vâng ạ.
Giây phút cô thừa nhận mình là Nguyễn Mai Anh, người phụ nữ kia cùng với người đàn ông đang cầm tay bà và con gái, cũng đã không kiềm chế được cảm xúc mà rưng rưng nước mắt.
Người kia đưa tay về hướng 3 người còn lại giới thiệu:
- Đây là ba mẹ và chị gái của cháu… Cháu có mang theo vòng tay không?
Mai Anh gật đầu, lấy trong túi ra chiếc vòng tay cùng với bức ảnh, đưa đến trước mặt mọi người.
Lúc này đây, mẹ cô đã không còn quan tâm đến những thứ đó nữa, ôm chặt cô vào lòng, giọng nói lạc hẳn đi:
- Con gái, cuối cùng cũng tìm được con rồi… huhu.
Mặc cho người ở bệnh viện đi qua nhìn thấy cảnh gia đình ôm nhau khóc, bà vẫn cứ ôm chặt lấy cô không muốn buông.
Ngược lại, Mai Anh không dám ôm lại bà, cứ đứng như khúc gỗ để bà ôm, nhưng nước mắt cũng đã khóc ướt hết cả khuôn mặt.
Người đàn ông kia lên tiếng:
- Mọi người kiềm chế tâm trạng được chứ, chúng ta còn vào trong xét nghiệm.
Ba cô lên tiếng trả lời:
- Không cần, lần này không cần phải xét nghiệm.
Người đàn ông đó cũng hiểu, vì đến cả ông ngay khi nhìn thấy Mai Anh cũng đã có thể biết lần này là đúng rồi. Còn chưa tính đến chiếc vòng tay và bức ảnh lúc nhỏ của Mai Anh.
Lúc đầu, dự định đến bệnh viện là muốn xét nghiệm ADN, vì trước nay cũng có rất nhiều người đến tự nhận là con gái bà, nhưng mỗi lần kiểm tra đều không đúng. Nhưng lần này thì không cần phải làm xét nghiệm gì hết nữa, bà khẳng định 100% Mai Anh là con gái bà.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, ba mẹ đưa hai chị em cô đến một nhà hàng để dùng bữa. Cô chưa quen với mọi người nên vẫn còn rất ngại, làm gì cũng đều e thẹn. Nhìn thấy con gái như vậy, mẹ cô không khỏi đau lòng.
Mai Diên thì nhiệt tình nói chuyện hỏi han cô, còn lấy rất nhiều thức ăn cho Mai Anh:
- Em ăn nhiều vào, bây giờ còn chưa quen nhưng gia đình mình sẽ sớm hạnh phúc thôi. Tìm được em, cả nhà đều rất vui.
- Vâng ạ.
Mai Anh sống và lớn lên ở vùng quê, hôm nay ngồi ăn trong một nhà hàng sang trọng như vậy cô thật là cũng không quen. Mai Anh không biết mọi người có chê cô bẩn thỉu không nữa, cứ thế mà cúi mặt ăn không dám nói lời nói.
Dường như hiểu được sự lo lắng trong lòng Mai Anh, mẹ cô lên tiếng:
- Con đừng sợ gì cả, ba mẹ và chị đều sẽ yêu thương con, bù đắp cho con.
- Vâng ạ.
Rời khỏi nhà hàng, cả nhà Mai Anh cùng nhau về khách sạn, lúc này cô mới nói:
- Con phải về quán ăn rồi ạ, cả ngày hôm nay con chưa về, sợ là sẽ bị ông bà chủ trách mắng.
Ba mẹ cô đau lòng nhìn đứa con gái thất lạc bao nhiêu năm, không biết cô đã phải trải qua những gì, cuộc sống 14 năm qua ra sao… Có phải là rất vất vả không?
- Ba mẹ đi cùng con.
- Dạ… vâng ạ.
Mai Anh dẫn họ đến một quán ăn bình dân bên đường Lê Duẩn, mặc dù cũng chỉ là quán ăn nhỏ những rất nhiều khách hàng đến dùng bữa.
Nhìn thấy Mai Anh trở về, bà chủ liền hỏi:
- Mai Anh về rồi đấy hả?
- Dạ, cháu về là muốn báo với hai bác rằng cháu xin nghỉ ạ, cháu tìm lại được ba mẹ cháu rồi.
- Ừ, tìm được rồi thì về với gia đình đi thôi.
Mặc dù bà chủ quán nói chuyện không thân thiện cho lắm, nhưng Mai Anh làm ở đây đã gần một năm, cũng hiểu được bà không phải người có ác ý gì, chỉ là không thích bày tỏ tình cảm. Từ sau khi Mai Anh chuyển vào Đà Nẵng, chủ quán luôn là người giúp đỡ cho cô rất nhiều.
Con gái út mới 16 tuổi đã phải bỏ học đi làm thuê ở quán ăn như thế này, ba mẹ Mai Anh thật không muốn nghĩ tới những uất ức mà cô gặp phải.
Chỗ ở lâu nay của Mai Anh là tầng gác xép của quán ăn, vô cùng chật chội, nóng bức. Đối với ba mẹ Mai Anh mà nói, chỗ này vốn không thể để cho cô ở.
Đồ của Mai Anh cũng không có gì nhiều, chỉ có mấy bộ quần áo cùng ít đồ dùng cá nhân. Chỉ mất tầm 10 phút là đã có thể để xếp gọn gàng vào trong một chiếc ba lô.
Sau khi thu xếp đồ dùng của Mai Anh, trở lại phía bên ngoài, ba cô đưa cho chủ quán một phong bì, từ tốn nói:
- Ở đây có ít lòng thành, chúng tôi xin phép gửi chị, cảm ơn chị gần một năm qua đã giúp đỡ con gái tôi.
Chủ quán không cầm lấy phong bì, chỉ cười mà nói lại:
- Số tiền này tôi sẽ không nhận… Mai Anh nó làm thuê cho tôi, chứ có phải đến đây ăn ở không đâu.
- Tôi biết chứ, nhưng con bé nói gần một năm qua đều được vợ chồng chị giúp đỡ, tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn, không có ý gì hết. Nếu vợ chồng chị không nhận chúng tôi sẽ rất áy náy, mà Mai Anh cũng sẽ không vui vẻ.
Chủ quán nhìn qua Mai Anh thấy cô cười gật đầu ý là nói bà hãy nhận lấy. Lúc này chủ quản mới cầm lấy phong bì.
- Nhận lại được người thân là tốt rồi, tôi chúc gia đình sống hạnh phúc nhé.
- Cảm ơn chị.
Rời khỏi quán ăn, gia đình Mai Anh quay lại khách sạn.
Ba mẹ hỏi cô về cuộc sống mấy năm nay, Mai Anh cũng thành thật trả lời cho họ biết.
Sau khi nghe con gái kể, mẹ cô đau lòng ôm cô vào lòng, vừa thương vừa cảm thấy có lỗi với Mai Anh rất nhiều vì đã để cô phải chịu khổ như vậy.
Mai Anh nói với ba mẹ:
- Con còn một chuyện, ba mẹ có thể giúp con không?
- Con nói đi, dù là bất cứ chuyện gì, ba mẹ cũng sẽ làm vì con.
- Ba mẹ nuôi con ở quê nhà không có người thân, lúc con rời khỏi quê cũng chỉ biết nhờ hàng xóm xung quanh giúp thắp hương chăm lo mộ phần của ba mẹ nuôi. Con không biết lần này trở về Hà Nội có còn cơ hội quay lại không. Nên ba mẹ có thể giúp con chuyện cải táng cho ba mẹ nuôi không?
Mai Anh rời quê nhà cũng đã hai năm, phải đợi 4 – 5 năm nữa mới có thể bốc mộ cho ba mẹ nuôi. Mai Anh sợ lúc đó mình không có cơ hội quay về, chỉ đành nhờ ba mẹ lo chuyện này giúp cô.
- Được, họ dù sao cũng nuôi lớn thương yêu con, nên ba mẹ sẽ giúp con. Con yên tâm quay về Hà Nội, mọi chuyện còn lại không cần phải lo gì cả.
- Vâng ạ.
Tối đó, Mai Anh và Diên ngủ chung một phòng. Diên cố gắng nói với Mai Anh rất nhiều chuyện để kéo gần lại khoảng cách giữa Mai Anh và gia đình. Nhưng có vẻ, Mai Anh vẫn không được tự nhiên.
- Em kể cho chị nghe tuổi thơ của em đi, được không?
Nhắc đến chuyện cũ, Mai Anh có chút buồn vì nhớ ba mẹ, nhưng sau đó cũng vui vẻ nói:
- Em sống ở vùng nông thôn nên trẻ con ở đó có tuổi thơ dữ dội lắm. Cứ mỗi lần đi học về, bọn em lại rủ nhau ra kênh mương mà chơi, hôm thì tắm sông, hôm thì bắt cua cá… Nhưng mà ba mẹ nuôi có mỗi mình em nên họ không cho em tắm sông vì sợ em đuối nước. Vậy nên đến giờ em vẫn không biết bơi. Mỗi lần nhìn bạn bè xuống dưới sông tắm, em toàn ở trên bờ giấu quần áo chúng nó.
- Ơ, rồi tí chúng nó không mặc gì lên bờ à?
- Hihi, lúc đó còn nhỏ xíu, mới lớp 2, lớp 3 thôi mà, có biết ngại là gì đâu ạ.
Nghe Mai Anh kể như vậy, Diên liền tưởng tượng ra khung cảnh đám trẻ con không mặc gì chạy đi tìm quần áo, sau đó cứ nằm năn ra cười khúc khích.
Thấy vậy, Mai Anh liền hỏi Diên:
- Tuổi thơ của chị thì sao?
- Chị cũng muốn được vui chơi như vậy, nhưng mà, sau khi em mất tích, ba mẹ cũng sợ chị có chuyện gì nên lúc nào cũng có người đưa đón, chẳng bao giờ được đi đâu chơi với bạn bè cả.
- Bây giờ chị cũng 18 tuổi rồi mà, chắc ba mẹ không quản nữa đâu.
- Ai bảo em chứ… Ba mẹ lúc nào cũng coi chị như trẻ con vậy, sau này em về sống em sẽ biết ngay thôi.
Diên nhìn dáng vẻ Mai Anh gật gù tán thành, nhưng có chút gì đó sợ sệt, Diên không nhịn được mà cười trộm.
- Em thích làm nghề gì?
- Em thích được kinh doanh. Còn chị thì sao?
- Chị muốn làm nhà ngoại giao cao cấp.
- Vậy chị phải giỏi lắm đó, biết nhiều thứ tiếng nữa chứ.
- Ừ… Mà muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi, mai còn phải dậy về đấy.
Nói rồi, Diên tắt điện sáng, nằm xuống dưới giường, hai chị em ôm nhau ngủ một giấc ngon lành đến sáng hôm sau.
--------